Có nên nói rằng vì chưa hết duyên không?
Hai tiếng trước chạm mặt Lâm Khả My và Trần Nghĩa, lúc này chạm mặt Trịnh Thành Dương.
Phương Hoa bất thần, đã năm năm không gặp, anh ta cũng chẳng thay đổi mấy, trên gương mặt lạnh lùng chỉ có hơn chứ không kém năm năm trước, dáng vẻ uy nghiêm chững chạt lại cô độc làm sao, nhìn thấy Hiểu Minh trên tay anh ta. Càng làm cho Phương Hoa thất thần, miệng khô lưỡi đắng, tim gần như ngừng đập.
Trịnh Thành Dương cũng một giây ngạc nhiên, nhanh chóng thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Không gian thời gian giữa anh ta và cô ngừng động lại, yên tĩnh đến hơi thở của đối phương cũng có thể thâu tóm, yên tĩnh đó bị phá hỏng bởi giọng nói trẻ con.
"Mama..." Không nhìn thấy mẹ muốn bồng, Hiểu Minh gọi, hai tay giơ ra về phía cô, Phương Hoa bừng tỉnh. Nâng tay ôm lấy con bé từ tay Trịnh Thành Dương, đây là một tình huống khó xử mà Phương Hoa không bao giờ muốn.
Trịnh Thành Dương liếc nhìn cô gái nhỏ chỉ đến vai anh, ánh nhìn giáng xuống khiến cho cô cảm thấy lạnh người.
"Bái bai chú" Hiểu Minh giơ lên bàn tay cầm quả bóng lắc qua lắc lại, Trịnh Thành Dương gật gật đầu ấm áp với con bé nhưng ánh nhìn về Phương Hoa lại lạnh băng, xoay chân rời đi. Phương Hoa vội đạp vào cánh cửa, cửa phòng đóng lại, bồng con bé đi nhanh vào bên trong.
Anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy kì lạ mà quay lại, Phương Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945364/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.