Dòng chữ như dao cứa vào tâm thất phát ra một trận tê tái, bàn tay run rẩy đến mức không còn cảm nhận được nó nữa, bàn tay phải giữ lấy vị trí cổ tay trái vừa rồi bị anh ta kéo đến hằn đỏ.
Sự thật bị phơi bày Phương Hoa không thể làm gì khác nữa, nước mắt trong suốt như sương hoa rơi trên gò má. Bất lực cúi đầu nấc lên tiếng khóc, chị Trịnh vội vàng bước xuống cầu thang, bước chân nhanh chóng đến trước mặt Trịnh Thành Dương, nhẹ nhàng hỏi "Thành Dương, chuyện gì vậy?"
Lâm Khả My và Trần Nghĩa cũng nhanh tiến tới, Lâm Khả My nhìn thấy Phương Hoa gặp nạn chỉ có hả hê, nhưng Trần Nghĩa lại đến ngồi xuống sofa bên cạnh Phương Hoa.
Giống như một người bạn cũ lo lắng hỏi han, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm tưng nhỏ "Cậu làm sao vậy? Lại làm ra chuyện gì sao?"
Phương Hoa lại làm sai điều gì sao? Cơ mà làm sai chuyện gì khiến cho Trịnh thiếu tức giận như vậy chứ?
"Này" Lâm Khả My trừng trừng mắt, vô cùng không vừa ý hành động của Trần Nghĩa "Anh làm cái gì vậy, tránh ra."
Trần Nghĩa trừng mắt nhìn Lâm Khả My, cho dù có chuyện gì thì cũng phải từ tốn nói, cậu muốn an ủi Phương Hoa bình tĩnh lại. Phương Hoa hiện liên tục khóc nức nở, làm sao có thể giải quyết vấn đề nếu Phương Hoa không bình tĩnh.
"Thành Dương à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Trịnh Thành Tâm lo lắng hỏi, nhưng Thành Dương không có trả lời, gương mặt tức giận vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945347/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.