"Không phải không ghét nữa, chị ghét là ghét Phương Lâm, ghét lão Phương, không thể thâu tóm cả Phương gia" Chị Trịnh đáp lời.
Chị là người chứng kiến những chuyện đó, chị biết được rằng ai nên hận ai không nên thù. Phương Hoa năm ấy chỉ là con bé tám tuổi hoàn toàn vô tội, những chuyện này hai người họ Phương kia gây ra không hề liên quan đến Phương Hoa.
Không thể vì Phương Hoa là con gái của nhà họ mà bị vạ lây.
Nói thì nói thế nhưng trước đây chị cũng từng oán trách Phương Hoa, chị từng mặc kệ Trịnh Thành Dương muốn làm gì thì làm. Chị từng không màng đến việc Trịnh Thành Dương hành hạ Phương Hoa như thế nào, chị thậm chí còn nghĩ đó là do Phương Hoa đáng đời, nhà họ Phương đáng bị như vậy.
Cho đến một ngày, chị Trịnh tỉnh dậy từ một giấc mơ lạ.
Giấc mơ về Phương Hoa và những đứa em của chị, một khung cảnh quen thuộc của cô cậu. Đó là khi em gái nhỏ đáng yêu chuẩn bị chụp ảnh, bày ra một hội hàng đồ cho Phương Hoa ngồi ở giữa, chị và Trịnh Thành Dương sẽ ngồi bên cạnh Phương Hoa, cùng nhau tạo nên những bức ảnh đáng yêu của nhiếp ảnh tương lai Trịnh Thành Ý.
Giấc mơ ấy nhắc nhở chị về quá khứ đã từng rất tốt đẹp của mấy chị em họ.
Tỉnh lại từ mộng lạ, chị Trịnh rời khỏi phòng đi đến phòng Phương Hoa.
Chị nghe hai chị hầu làm việc cho Phương Hoa nói rằng Phương Hoa bị sốt, hai chị hầu nói rằng hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945326/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.