Phương Hoa hít sâu lấy lại tâm trạng đứng dậy, cô phải thật tươi tắn lại để còn đến qua phòng chị Trịnh, con bé Hiểu Minh đang ở phòng dì xinh đẹp.
Bước qua phòng chị, hai dì cháu họ đang xem album ảnh, nhìn thấy Phương Hoa đi đến chị Trịnh khẽ đóng lại quyển album. Giống như để tránh Phương Hoa nhìn thấy ảnh bên trong, Phương Hoa nhận ra hành động của chị, chỉ ngồi xuống sofa đối diện "Hai người đang xem ảnh sao?"
"Đúng vậy" Chị Trịnh cười khẽ, bé con ngồi trong lòng chị vui tươi lém lĩnh "Xem ảnh của mọi người đó mẹ."
Mọi người sao? Chắc hẳn ảnh mọi người trong Trịnh gia, Phương Hoa nhẹ cười, bản thân ngồi ở sofa đối diện để không nhìn thấy được những gì từ quyển album, Phương Hoa nói "Hôm trước lúc đi tìm phòng, em có nhìn thấy một bức ảnh gia đình."
"Tuy có hơi lạ nhưng em có cảm giác rất quen thuộc với chị và em gái chị" Phương Hoa nhẹ bảo, cô cũng muốn nói rằng cảm giác quen thuộc đó với Trịnh Thành Dương, nhưng chỉ là không nói ra được, đôi mắt khẽ sụp khiến cho hai hàng mi dài lồng vào nhau "Tiếc là em chẳng thể nhớ nổi."
Trịnh Thành Tâm ngạc nhiên, Phương Hoa cảm nhận được sao, tuy rằng em ấy không thật sự nhớ rõ, nghe thấy Phương Hoa cảm giác được chị và Thành Ý, trong lòng chị khẽ vui lòng "Em thật sự không nhớ gì hết sao?"
"Thật ra em cũng chỉ vừa biết từ mẹ, hồi trước từng bị ngã cho nên đã quên hết mấy chuyện trước đó" Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945301/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.