"Cậu bình tĩnh, có chuyện gì nói với tôi" Trần Nghĩa lo lắng phát hoảng vì đột nhiên Phương Hoa bật khóc nức nở như vậy, cậu lại không thể bên cạnh cô ngay lúc này.
"Tôi không muốn ở nơi này nữa... Nhưng mà... Tôi không thể thiếu Hiểu Minh được... Huhu..."
Giọng cô nghẹn đi, trái tim bé nó gục ngã với những nức nẻ rỉ máu, nấc lên giọng nói đứt quãng.
"Tôi không chịu được nữa... Đủ lắm rồi..."
Trần Nghĩa im lặng nghe Phương Hoa, im lặng chờ đợi cô khóc hết những uất ức trong lòng, cứ như vậy không nói gì một cách gian tiếp bên cạnh Phương Hoa. Khi âm thanh khóc lóc nức nở giảm dần đi, chỉ còn những tiếng thúc thích nhỏ.
"Cậu đã bình tĩnh hơn chưa?" Trần Nghĩa nhẹ nhàng, Phương Hoa hít hít cái mũi ướt đỏ, tay chùi mũi một cái.
Khóc lóc ra hết khiến cho tâm trạng cô vơi đi phần nào nặng nề trong trái tim, cười khẽ "Đỡ rồi, cảm ơn cậu."
"Khóc ra được thì tốt" Trần Nghĩa đáp vội, phấn khởi chuẩn bị thông báo tin tốt, cậu biết chắc cô sẽ rất hứng thú "Chuyện tốt mà tôi bảo hôm ấy..."
"Ừm" Phương Hoa chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút mong chờ chuyện tốt.
"Cậu chẳng còn lý do để ở Trịnh gia nữa" Trần Nghĩa khẽ giọng, ấm áp cất lời "Thật ra cha cậu vẫn còn sống."
Phương Hoa chấn động, ngồi ngây ngốc trên mặt đất, còn nghĩ rằng bản thân nghe lầm "Cậu nói cái gì?"
"Rất khó tin đúng không?" Trần Nghĩa cũng thở ra hơi dài "Chính tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945174/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.