Từ khi Phương Lão rời đi, Phương Hoa thất thần, đầu não đau nhức suy nghĩ kế hoạch của cha có thể làm. Ông ấy vừa trở về thành phố S, ông ta có thể làm gì được cơ chứ, nói về quyền lực ở thành phố này, Trịnh Thành Dương chắc chắn chiếm ưu thế hơn.
Phương Hoa ngồi xuống ghế đơn chiếc một cách vô thần, lấy ra điện thoại gọi vào số điện thoại của luật sư Vũ vừa rồi.
Cha đang có kế hoạch lên người Trịnh Thành Dương, cô không muốn mình gây thêm rắc rối cho anh.
"Alo luật sư Vũ" Sau ba hồi chuông, Phương Hoa vội vàng lên tiếng "Có thể nào chúng ta chỉ đòi quyền nuôi con không? Không cần phải tố xâm hại và đòi tài sản làm gì cả."
Bên điện thoại phát ra một âm thở dài, sau đó lạnh lùng "Nếu cô bảo tôi làm như thế thì tốt hơn hết, cô Phương nên từ bỏ quyền nuôi con, không kiện cáo gì nữa."
"..." Phương Hoa im lặng, mi dài rũ xuống đau lòng.
"Không phải đột nhiên tôi muốn gây thêm rối cho anh ta" Vũ Minh Tân lãnh đạm qua điên thoại "Trên phiên toà sẽ xét đến phương diện điều kiện nuôi con, điều kiện của cô Phương rõ ràng không tốt bằng Trịnh gia. Nếu cô đòi tài sản, một phần tài sản sẽ giúp cho cô, vấn đề điều kiện nuôi con sẽ được giải quyết."
"Hơn nữa, cô Phương có tiền án, việc toà trao quyền nuôi con cho cô sẽ thấp hơn anh ta. Cho nên cô buộc tội anh ta xâm phạm, bạo hành thì may ra toà còn xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945166/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.