Sáng hôm sau, trời xuân rộn ràng từ ngọn cây ngọn cỏ, buổi sáng sớm với cơ gió lạnh. Lâm Khả My trở mình, tận hưởng ấm áp vòng ôm, mi tâm đột nhiên nhíu lại.
Cảm giác thực kì lạ, bàn tay đặt ở hông cô âu yếm, lưng chạm vào một vòng ngực, mẹ không có ôm cô như thế. Mi mắt Khả My lười biến nâng lên, nâng đầu xoa về phía sau, mắt lười dần mở to ra.
Lâm Khả My ngồi dậy, nhìn người bên cạnh với vẻ ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh ở đây.
Cô ngồi dậy khỏi tay anh, Trần Nghĩa cũng bị đánh thức, đập vào mắt là vẻ mặt nhăn nhó ngạc nhiên của Lâm Khả My. Anh lật đật ngồi dậy, thanh âm buổi sáng ấm áp.
"Em thấy trong người thế nào rồi?"
Lâm Khả My không đáp, đôi mắt đăm đăm nhìn anh một cách khó hiểu, ngạc nhiên hỏi ngược "Thế nào là thế nào? Sao anh lại ở đây?"
"Em không nhớ gì sao?" Trần Nghĩa nâng lên bàn tay, kéo ra sợi tóc bết trên má Khả My. Cô liền vội rụt người né đi, Trần Nghĩa chạm vào mái tóc cô, kéo ngay lại sợi tóc, anh chỉ cười.
Lâm Khả My nhăn mi, nhanh chóng bước xuống giường, ánh mắt phòng bị Trần Nghĩa trên giường bước lui vào phòng tắm.
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về đêm qua, trong tâm trí chỉ ẩn tượng với việc ngủ một mạch đến sáng.
Có chuyện gì mà anh lại ở phòng của cô cơ chứ, còn mẹ đâu?
Khi Lâm Khả My trở ra, Trần Nghĩa đã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945162/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.