Chương trước
Chương sau
"Tôi thấy cha cô nói đúng rồi, sau này không nên qua lại với anh ta nữa" Vũ Minh Tân nói, tay cầm vô lăng mắt nhìn thẳng.

Phương Hoa xoay mặt, nhìn anh từ góc nghiêng cương nghị, mắt nhìn thằng như một viên đạn đen thanh lịch, xương mũi cao thẳng tắp uy nghiêm cùng bạc môi linh hoạt, bất lực cười khổ "Đến anh cũng muốn quản tôi."

Vũ Minh Tân gật gật đầu, tay xoay bánh lái rẽ phải, giọng nói nhẹ nhàng chất chứa quan tâm "Đều vì muốn tốt cho cô, nếu được cô không nên gặp người kia nữa."

Phương Hoa nâng môi hồng, nhìn ra ô cửa có cảnh vật đang chạy ngược "Anh giúp tôi như vậy là quá đủ rồi, không cần phiền anh lo lắng cho tôi."

"Bây giờ thì quan hệ công việc chấm dứt" Vũ Minh Tân đáp, trầm ngâm tiếc nuối mang theo ý cười "Nhưng em nợ tôi ba bữa cơm, tôi yêu cầu đi ăn thì em không được từ chối đâu đấy."

Ngón tay Phương Hoa động đậy, đầu nâng từ ô cửa nhìn lại người lái xe, đột nhiên anh thay đổi xưng hô, Phương Hoa không kịp thích ứng, qua loa đáp bừa "À..."

Anh nâng môi cười ưng ý, không có nói gì thêm, Phương Hoa cũng im lặng theo.

Nghĩ lại, ngoại trừ công việc thì dạo này anh và cô nói chuyện cũng rất hợp, bây giờ lại còn thay đổi xưng hô, anh không phải có ý tứ gì chứ?

Lắc lắc đầu, có lẽ là do cô nghĩ nhiều quá.

Bữa cơm đầu tiên, ở một nhà hàng lớn, vừa bước vào nhà hàng này cô đã choáng váng, kiểu này đãi hết ba bữa ăn, Phương Hoa phải ăn mỳ gói dài hạn đây.

Vũ Minh Tân toàn gọi ra những món sang trọng, Phương Hoa nhìn đồ ăn trên bàn đều đổ cả mồ hôi. Anh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bậm môi cắn ngón tay của cô không nhịn được bật ra nụ cười haha "Tôi trả, em không cần lo."

"À, ờ" Lấy lại tinh thần thở phào một cái, nhưng Phương Hoa lại từ chối "Tôi nợ anh ba bữa mà, tôi phải trả chứ."

"Bữa khác" Vũ Minh Tân rất nhanh giải quyết vấn đề, Phương Hoa không thể làm gì hơn, bảo cô trả bữa hôm nay chắc chắn sạch ví.

"Em có dự định gì chưa? Sẽ làm công việc gì?" Anh hỏi, Phương Hoa không nhanh không chậm đáp khẽ "Trước mắt thì chưa..."

"Nếu cần việc làm thì nói, tôi sẽ giúp em" Nâng lên đĩa bạc, khoé môi cương nghị nâng lên, anh thật sự muốn giúp đỡ cô gái này. Một mình cô anh biết chắc chắn sẽ không xây sở được, anh có thể cho cô một điểm tựa nhỏ.

Cô cười vội, tay nâng lên xua xua "Tôi tự lo được."

Phương Hoa luôn từ chối ý tốt của Vũ Minh Tân, hai người dùng bữa trong vui vẻ. Rõ ràng cô luôn cần một người để dựa dẫm, một cô gái như Phương Hoa thì làm sao có thể một mình.

Cô gái yên tĩnh dùng bữa, những ngón tay nhỏ nhắn cầm thìa bạc, môi nhỏ động đậy nhai thức ăn. Anh nhìn xuống lòng bàn tay đang cầm đĩa bạc, mắt nhìn đến nơi cổ áo che dấu những vết hôn đỏ, một cơn khó chịu bỗng chạy dọc theo sống lưng Vũ Minh Tân.

Cầm chặt đĩa bạc hơn, từ sớm anh đã bị cô gái này thu hút, dáng vẻ ngọt ngào của Phương Hoa khi nâng môi cười. Tuy rằng từ hôm ấy đến nay, chưa bao giờ anh nhận được một nụ cười thật sự rạng rỡ của cô, chỉ có những cái nâng môi chậm rãi, cười khổ rồi qua loa.

Nếu cô thật sự tươi cười chắc chắn rất xinh đẹp, rõ ràng anh ở ngay trước mặt nhưng Phương Hoa luôn cúi đầu dùng bữa, rất ít khi mắt chạm mắt với Minh Tân. Còn về người kia, anh đã bắt gặp trong phiên toà những lúc cô lén nhìn Trịnh Thành Dương.

Vũ Minh Tân thở ra hơi dài, hàng mi rậm rạp khẽ nâng, ngắm nhìn xinh đẹp phía bên kia bàn dùng bữa.

Phương Hoa không phải là không muốn nhìn anh, chính xác là cô không dám nhìn. Dạo gần đây anh thật sự rất lạ, hai người nói chuyện vui vẻ nhưng lâu lâu Minh Tân lại dùng ánh mắt đó nhìn cô. Ngay lúc này, anh nhìn chằm chằm vào cô đến mức cô cũng chẳng muốn nâng đầu lên, khẽ cúi xuống dùng cho mau qua bữa.

Dùng xong bữa, anh đưa cô trở về.

Xe dừng trước toà chung cứ lớn, Vũ Minh Tân lần nữa nhắc nhớ "Nếu cần giúp gì em cứ gọi tôi."

"Tôi biết rồi" Đáp ứng nhanh, dự định mở ra chốt an toàn. Vũ Minh Tân đã nâng tay đến vị trí tháo dây an toàn của Phương Hoa, bổng chốc tay anh chạm lên mu bàn tay Phương Hoa.

Cô vội thu lại bàn tay nhỏ của mình, ngồi ngay ngắn yên vị. Vũ Minh Tân mở ra chốt an toàn của Phương Hoa, thản nhiên nâng lên nụ cười "Được rồi, em lên nhà đi."

"À..." Cô hôm nay cứ giống như một người máy được lập trình sẵn, cứ à với ừ, cầm chặt túi xách hướng ánh nhìn về anh gật đầu chào "Cảm ơn anh."

Phương Hoa đi khỏi, anh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn chạy lên nhà, trong đáy mắt hiện lên ôn nhu, nhìn xuống bàn tay vừa rồi. Tay cô mềm mại như lông tơ, chạm vào liền khiến người ta mềm nhũng.

Mối quan hệ công việc này có vẻ đã tiến xa hơn một chút, nhìn cô gái nhỏ bé kia anh chỉ muốn bao bọc. Cho nên không nhịn được phát sinh một chút tình cảm, cơ mà...

Vũ Minh Tân từng không tinh tưởng chuyện tình yêu cho lắm, do rằng mối tình đầu của anh không được đẹp, tình yêu từng khiến anh trở nên rất yếu đuối, một đấng nam nhi hùng dũng lại cứ thế hèn yếu trước một cô gái. Anh từng chẳng tin tưởng vào yêu đương, dẫu sao thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, nhỏ bé như Phương Hoa, lần này anh thật sự muốn trở thành người che chở cho cô.

Nhất là hôm nay, nhìn thấy cô trong bộ dạng đau khổ, bị người khác làm nhục cũng chẳng dám lên tiếng. Rốt cuộc có chuyện gì mà Phương Hoa phải cam chịu như thế?

Vũ Minh Tân mím môi, tay mở cần gạt khởi động xe rời đi.

Đơn nhiên anh sẽ chẳng để cô phải cam chịu như vậy nữa? Anh sẽ trở thành áo giáp của Phương Hoa, có vẻ như trái tim anh lần nữa yếu đuối thật rồi.

Chạy lên nhà, Phương Hoa nhanh chóng quạt quạt cho gương mặt, lầm bẩm rủa một câu "Anh ta bị cái gì vậy? Sao tự nhiên lại..."

Ngẫm lại thì dạo này họ cũng có nói chuyện hợp nhau, nhưng sẽ không đến mức đó.

"Không không không" Phương Hoa vừa đi vừa lắc đầu niệm chú "Mày nghĩ nhiều rồi Phương Hoa, tỉnh táo, tập trung."

Hình ảnh ở toà án hiện lên, anh ôn nhu ôm cô vào lòng vỗ về, đó có thể là hành động nhất thời, nhưng lúc anh vén tóc, chỉnh áo, đến cả cài dây cho cô.

Gần sát bên gương mặt cô nhắc nhở "Người không tốt, không nên nhìn."

Cô có thể cảm giác được hơi thở anh ta, từng lời nói đều phản phất hơi thở lên người Phương Hoa, chỉ có trời mới biết lúc đó cô như muốn xuyên thấu qua chiếc ghế để giản ra khoảng cách hai người, sợ rằng anh ta cũng sẽ cảm giác được hơi thở của mình mà không dám thở mạnh. Vừa rồi còn tay chạm tay, còn cả thay đổi xưng hô...

"Tôi sẽ giúp em."

"Không" Phương Hoa tán vào trán mình đáp nhanh "Không nên nghĩ, không nên dựa dẫm vào bất kì ai cả, Phương Hoa ơi là Phương Hoa, mày tỉnh táo lại."

...Ở Trần gia

Mọi người thật sự giấu dím Lâm Khả My chuyện hôm đó, cô cũng chẳng có tí ti ấn tượng nào, hoàn toàn quên sạch chuyện hôm trước.

Mấy ngày nay luôn vui vẻ, chỉ có điều, từ đêm hôm ấy là Trần Nghĩa bám miết ở phòng cô. Mẹ Trần cũng tán đồng mà trở về phòng của mẹ, để Trần Nghĩa ở phòng Khả My.

Dạo gần đây, anh đi làm về rất sớm, không biết là do việc công ty ít hay là do anh lười, luôn về nhà sớm, buổi tối sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn vặt cho Khả My phòng ngừa nửa đêm cô đói. Hôm thì là bánh ngọt, donuts, chocolate, hôm thì món mặn như súp cua, bánh canh, hôm thì đồ uống như trà sữa, trà đào.

Lâm Khả My thật sự bị vỗ cho phát béo, béo bụng cũng béo cả tay chân mặt mũi.

Tối hôm nay anh mua về một ly sữa tươi chân trâu đường đen, đặt ở tủ đầu nằm, xong hướng vào phòng tắm.

Lâm Khả My ngồi trên giường đọc tạp chí mẹ bầu, chẳng thèm quan tâm anh, lỗ tai nhỏ vểnh vểnh lên khi nghe âm thanh đóng cửa phòng tắm, buông xuống tạp chí.

Mắt hướng về phía đồ uống béo ngậy bên cạnh, nuốt nuốt nước bọt, hôm nay là sữa tươi, tâm lý đâu tranh với bào tử. Cô đã nghĩ không nên ăn uống những thứ anh mua như thế nữa, chẳng phải cô đang cạch mặt loại đàn ông hai lòng này sao, thế mà cô lại chằng ngăn được cơn buồn miệng thèm thuồng món đồ ăn trước mặt.

Lâm Khả My quay ngoắc đi, không được, hôm nay nhất định không được ăn bất kì cái gì anh mua. Đóng lại tạp chí đặt lên chiếc tủ, nhít người nằm ngay ngắn xuống giường, chăn đắp ngay ngắn. Mắt vừa nhắm lại liền mở ra, bầu lật đật ngồi dậy, bước xuống giường đi đến tủ quần áo, lấy ra món quà đầu tiên mà anh tặng cho cô, một con gấu nâu to đùng, to bằng cả hai lần Lâm Khả My.

Mang gấu đặt ở giữa giường giăng ra ranh giới, vì sao ư? Rõ ràng, trước khi đi ngủ anh nằm chỗ anh, cô nằm phần cô mà khi sáng dậy, cô lúc nào cũng nằm trong lòng anh.

Ôm ấp cái khỉ, cô không thèm ôm ấp với gã có hai trái tim đó.

Phi, đặt gấu nâu ở giữa, lần này chính thức nằm xuống.

Cô đi ngủ thôi ah.

Đến khi Trần Nghĩa trở ra, nhìn thấy con gấu to đùng đùng xuất hiện ở trên giường, to đến có thể che khuất bóng dáng nằm ngủ của Khả My, buồn cười đến mặt mũi đều nhăn hết cả lên, anh tiến đến chỗ ly sữa, cảm thấy ngạc nhiên chớp mắt.

Bầu nhà hôm nay không thèm ăn nhỉ? Cơ mà nhìn lại con gấu nâu kia, hôm nay cô không phải không thèm ăn mà đang cố tình không muốn ăn đây mà. Mở lên đèn ngủ, cầm lấy ly sữa tiến đến tủ lạnh nhỏ đặt vào bên trong bảo quản, tắt đi công tắt đèn chính, xong anh trở lại giường, cũng rất nhanh nằm xuống.

Biết rằng cô không thích anh động chạm, Trần Nghĩa rất ngay ngắn tuân thủ nằm ở phần giường của mình.

Đến nửa đêm khuya thanh vắng, cơn đói đánh thức Lâm Khả My, cô lăn qua lăn lại hai ba vòng vẫn không ngủ lại được. Trần Nghĩa cũng bị đánh tĩnh, chỉ cần cô lăn hai cái anh liền tỉnh giấc nhưng không có bất kì hành động nào. Lâm Khả My nằm trằn trọc nhìn trần nhà, miệng phồng lên một bụm to sau đó xẹp xuống.

Quyết định ngồi dậy, nghiêng người đè lên gấu nâu nhìn sang gã đàn ông hai trái tim chết tiệc, giơ ra năm ngón tay trước mặt anh vẫy qua vẫy lại.

Xác nhận không có hồi đáp, Lâm Khả My mới hí hửng bước xuống giường, tung tăng đi đến tủ lạnh lục mò đồ ăn vặt. Mẹ Trần có mua một ít hạt dẻ cho Khả My gặm đêm, nhìn đến ly sữa tươi đang vô cùng mời gọi, cô xoay đầu nhìn về người trên giường.

Anh vẫn nằm im tư thế ban đầu, có vẻ đang ngủ rất ngon, Lâm Khả My nhoe ra nụ cười bất diệt, tay cầm lấy ly sữa và hột hạt dẻ. Trong ánh đèn ngủ màu vàng tối, tay ôm một món đi về phía sofa ngồi gặm.

Kết quả của cuộc chiến giữa tâm lý và bào tử, bào tử chiến thắng toàn diện.

Trần Nghĩa nằm trên giường, mi mắt nhấc lên hướng về cô gái nhỏ ở sofa đang ăn vụng, không nhịn được nâng ra một nụ cười mỹ mãn.

Lúc như này mới nhận ra, anh vốn luôn có một gia đình hạnh phúc mà chính anh lại làm nó trở nên phức tạp. Thật sự anh ghét việc cô lừa dối mình, anh lại chẳng chịu đặt mình vào cô, thậm chí còn trách khứ, tức giận thay cho Phương Hoa.

Thật sự anh ngu muội quá, lúc này có nhận ra thì bầu bì kia đã giận anh mất rồi. Không biết khi nào cô mới tha thứ cho anh đây, thành ý của anh đã bày ra hết rồi nha, cơ mà cô giận dỗi như vậy thực đáng yêu làm sao!

Ăn xong uống sạch, trả lại hộp hạt dẻ vào tủ lạnh, quăng đi ly sữa rỗng vào thùng rác. Bước chân nâng lên đi đến giường ngủ, ăn no gương mặt mẹ bỉm phúng ra sữa, xoay người ôm con gấu nâu, bàn tay nhỏ vỗ vỗ giống như chúc con gấu ngủ ngon.

Trần Nghĩa mím môi, xác định mục tiêu là con gấu lớn này, chờ cô ngủ xong anh phải ném con gấu này ra chỗ khác mới được, anh với cô bây giờ thậm chí không bằng một con gấu nga.

Rất nhanh Lâm Khả My ngủ say, gấu nâu bay xuống giường, Lâm Khả My lại nằm trong lòng anh ngủ ngon, khoé môi nâng lên một nụ cười hạnh phúc ôm lấy thiên hạ của mình. Đúng vậy, cô Lâm này chỉ có thể được phép ôm anh ngủ, gấu nâu ra chuồng gà.

Tất nhiên sáng hôm sau, Lâm Khả My tỉnh dậy trong bộ dạng đầu bù tóc rối trong lòng người kia, mặt ngu ngơ một dấu chấm hỏi in trên đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.