Đưa Phương Hoa trở về căn hộ, Vũ Minh Tân có chút tiếc nuối không muốn rời "Sẽ như nào nếu anh bảo muốn lên nhà em?"
"Không nên ở không gian riêng với đàn ông nga" Phương Hoa đáp nhanh, tay cởi ra dây an toàn.
Bộ điệu gấp rút rời đi của cô, trông rất vội vã, giống như muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Tay Phương Hoa chạm lên cánh cửa, dự định đẩy ra, Vũ Minh Tân một bên nắm lấy bàn tay kia của Phương Hoa giữ lại.
Cô ngừng động, tâm thất đập loạn nhịp, vội vàng vẽ ra nụ cười tạm bợ xoay đầu nhìn anh, cố gắng bình thản như không có chuyện gì "Còn chuyện gì sao?"
Anh nâng môi, tay nắm lại tay nhỏ, tay anh đủ lớn để bao bọc nhỏ nhắn mềm mại. Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng "Anh nói thật, em suy nghĩ đi."
"..." Phương Hoa thu lại tay mình, gượng gạo cười "Tôi lên nhà đây."
Cô đẩy ra cánh cửa, Vũ Minh Tân lần nữa nắm lấy cánh tay áo Phương Hoa, không cho cô rời "Ít nhất em không thể cấm anh theo đuổi em."
Phương Hoa thu lại ý muốn rời khỏi xe, hạ tay xuống, nâng đầu nhìn anh một cách bất lực "Anh cũng biết hôm đó ở toà án có xảy ra chuyện gì đúng không?"
Anh không quan tâm, thả ra cánh tay cô, không muốn gượng ép nhưng cũng chẳng muốn buông tha "Cái đó anh không quan tâm, quá khứ thì đều đã qua rồi, quan trọng là em của bây giờ thôi."
Phương Hoa cười khổ, đầu nặng trĩu cúi xuống, khoé mi cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945152/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.