Sớm mai, xuân hẹn hoa lá nô đùa, Trịnh Thành Dương đã quần áo tươm tất, tóc tai chải gọn, âu phục chỉnh tề, cả người phát ra hương thơm mát lạnh.
Mắt anh vẫn nghiêm nghị, uy nghi lãnh đạm, chẳng ai có thể nhận ra một đêm thức trắng, người ta sẽ chỉ cảm thấy anh oai phong, hùng dũng giống như một người đang sống rất tốt đẹp.
Đi sang phòng Hiểu Minh, bé con nằm ngủ ôm gấu bông, anh dịu dàng kêu gọi "Bảo bảo nhỏ, hôm nay phải đi học rồi nha."
Bé con lắc lắc đầu, vùi mặt vào chú gấu bông, anh lấy ra gấu bông, tay nắm tay bé con kéo dậy. Con bé gục gật ngã qua ngã lại, Trịnh Thành Dương yêu thương lên tiếng.
"Con phải đi học, nếu không sẽ ngốc hơn các bạn đấy" Ngón tay bẹo bẹo chiếc má nhỏ "Học vài ngày nữa là nghỉ lễ, lúc đó con có thể ở nhà cả tuần đó."
Con bé nhít nhít người, ngồi vào lòng Trịnh Thành Dương, gương mặt trẻ thơ ủi ủi vào lòng anh ngửi ngửi, lười biếng đáp bừa "Papa..."
"Sao nào?" Cưng chiều đáp ứng, Hiểu Minh dựa vào người papa, môi nhỏ buồn bả mếu máo "Con đi học thì mẹ sẽ về ạ?"
Trịnh Thành Dương xoa xoa tóc mềm, anh không thể đáp ứng được câu trả lời này, nhưng để vỗ dành con bé đến trường, đành phải nói dối "Nếu con đi học ngoan ngoãn, sau này mẹ sẽ về."
"Thật ạ?" Ngây thơ mừng rỡ bật ra nụ cười, Trịnh Thành Dương cười khẽ "Thật, sau này nếu có thể, papa sẽ dắt mẹ về cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945148/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.