Bước vào tiệm hoa, chị chủ nhìn thấy Phương Hoa liền chào đón "Em đến rồi à? Sáng đã ăn gì chưa?"
Chị đang ngồi ở bàn thủy tinh ăn bánh mì, Phương Hoa mang túi xách đặt ngay ngắn ở tủ đáp lời "Em ăn rồi."
"Ừm" Chị chị tập trung ăn bữa sáng của mình, Phương Hoa đi đến bàn thủy tinh ngồi cùng chị, sáng nào chị cũng ăn bánh mì như vậy nga "Sáng nào cũng là món bánh mì nhỉ?"
"À..." Chị chủ gật gật đầu, nhai nuốt xong giải thích "Từ hồi cấp ba chị phải tiết kiệm nên buổi sáng chủ yếu ăn bánh mì, dần dần trở thành thói quen luôn, buổi sáng ăn món khác liền cảm giác không ngon."
Gật gù cảm thán, thật sự rất ngưỡng mộ Huỳnh Giai Mẫn, có thể theo đuổi ước mơ, tự mình kinh doanh theo sở thích của mình. Chị thật sự rất nghị lực, Phương Hoa trầm trồ, xém chút quên mất công việc của mình mà lại ngồi tám chuyện cùng chị.
Cô đứng dậy, bày trí ra những chậu hoa, bắt đầu công việc của mình.
...Trần gia buổi sáng
Lâm Khả My tung tăng nhúng nhảy đi xuống cầu thang, mẹ Trần phía dưới nhìn thấy mặt mày liền đen lại cảnh cáo nhanh "Đi từ từ thôi."
Lâm Khả My dừng lại tung tăng, từng bước từ từ nghe lời mẹ Trần, đi xuống phóng khách ngồi cùng mẹ.
"Con đó, cứ hay chạy nhảy" Mẹ Trần mắng yêu, véo má Lâm Khả My trừng phạt, cô lủi thui dựa vào người mẹ lấy lòng.
Trần Nghĩa đi từ cửa vào, mang về một túi giấy trên tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944985/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.