Cánh cửa đóng sập, rầm một tiếng đến trái tim Huỳnh Giai Mẫn cũng phát run. Bị lôi vào giữa căn phòng, đồ vật màu trắng bạc xung quanh căn phòng màu xám, giường lớn trước mặt.
Lúc này mới nhận thức được nơi mình đang đứng là ở đâu, đột nhiên anh đưa cô về nhà anh? Đây chính là phòng ngủ của anh.
"Anh..." Cất ra một tiếng mới nhận thấy giọng nói của bản thân run sợ đến mức nào, hệt như người lạnh cóng vì mắc mưa, nuốt xuống một ngụm lo sợ, điều chỉnh giọng nói lại "Anh lại muốn cái gì? Hôm qua tôi còn chưa nói rõ ràng sao?"
Vũ Minh Tân giơ ra bàn tay to, nắm lấy cổ Huỳnh Giai Mẫn, bàn tay dùng lực siết chặt cổ Giai Mẫn. Cô nhăn nhó, hai đầu lông mày chau lại, hai tay nhỏ vội nắm lấy tay anh muốn thoát ra, chỉ là không gỡ được, một ngón tay cũng không gỡ ra được.
"Anh... Buông tôi..." Hít thở trở nên khó khăn, đôi mắt nhanh chóng phủ lớp sương, tầm nhìn trở nên mờ đi, chỉ thấy anh với đôi mắt đỏ rực như máu.
Anh chẳng hề giảm lực, ngược lại càng lúc càng siết chặt giống như muốn nhấc cô khỏi mặt đất, hơi thở khó khăn trở nên nghẹn, cô không thở được, đau đớn cắn răng cố gắng hít thở không khí, toàn bộ hơi thở bị nghẹt lại ở cổ họng, hố hấp không thể truyền xuống, Huỳnh Giai Mẫn dường như sắp chết, nước mắt trong veo như hạt châu rơi xuống, chạy trên gò má lấp lánh.
Vũ Minh Tân vung tay, ném Huỳnh Giai Mẫn ngã xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944931/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.