Cái gì mà ăn anh? Ăn anh đến phát ngán rồi nha, cái người đàn ông kia không biết lượng sức người à? Đã già rồi còn chẳng biết chừng mực, đáng lý ra ở cái tuổi ngoài ba mươi kia phải đau lưng mỏi gối rồi chứ.
Còn nữa, họ Trịnh kia dạo này thật sự không biết cái gì gọi là mặt mũi, anh có thể nói mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt mà chẳng có lấy một ngượng ngùng nào, chả bù cho Phương Hoa. Toàn bị anh trêu cho má đỏ tim đập, thật sự không công bằng nga.
Dùng xong bữa chiều, Phương Hoa và Tiểu Linh ngồi cùng nhau ở bàn thủy tinh, thời gian vắng khách, hai chị em ngồi đối diện nhau mỗi người một quyển sổ. Phương Hoa cũng bắt tay vào viết tiểu sử, vừa mới đặt bút lên trang giấy màu nhạt, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Theo như Tiểu Linh dạy bảo, thì là hồi tưởng lại cả cuộc đời, chiếc bút trên tay Phương Hoa cứ đứng im trên mặt giấy, mực đen chấm lên mặt giấy một đóm nhỏ vẫn không có kéo ra được dòng mực nào. Trong tâm trí bắt đầu suy nghĩ từ những chuyện xa xăm rất lâu về trước, từ khi còn bé tí, từ khi còn rất nhỏ.
Cô giống như rơi vào một khoảng không hư ảo, từng loạt ký ức còn bé đổ về, hàng dài những hình ảnh chạy trước mặt Phương Hoa. Khoảng thời gian rất nhỏ không thuộc trong trí nhớ, cô chỉ nhớ được những chuyện từ khi năm sáu tuổi đổ lên. Ký ức đầu tiên của năm năm tuổi, là một ngày xuân vui tươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944923/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.