Trịnh Thành Dương ngồi bên giường bệnh, đôi tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, dịu dàng nâng niu đôi bàn tay cô, anh đã ngồi nơi đó từ ngày hôm qua. Khi cô được chuyển vào phòng bệnh, anh chỉ rời đi thay ra quần áo dính máu, sau đó ngồi bên cạnh cô cho đến bây giờ.
Không ăn cũng chẳng ngủ, ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay cô nâng niu, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng anh được bên cô. Bệnh nhân chết não có duy trì cũng không được gì, người ta bảo anh có thể hiến nội tạng của cô để cứu biết bao là sinh mạng đang cần hiến tặng.
Trịnh Thành Dương ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đến phát ngốc, bàn tay chạm lên gò má đáng yêu đã mất đi phần hồng hào "Người ta bảo hiến nội tạng của em sẽ cứu được nhiều người, Phương Hoa, em nói xem..."
Đơn nhiên cô chẳng thể trả lời anh rồi, Trịnh Thành Dương cười thầm, tự ban bố câu trả lời "Đơn nhiên, anh không thể mang em cho người khác rồi."
Hôn lên mu bàn tay nhỏ cưng chiều, Trịnh Thành Dương nâng lên khoé môi, bàn tay chạm lên gương mặt nhỏ, giống như đang điêu khắc vào tâm trí từng đường nét xinh đẹp. Ngón tay anh chạm lên hàng mi thanh tú, nhớ đến mỗi lúc cô lén ngắm nhìn anh lúc ngủ.
Ngón tay cô sẽ chạm từ hàng lông mày, sờ lên xương mũi sau đó là chớp mũi, đến gò má. Trịnh Thành Dương khắc hoạ từng đường nét, giống hệt như cách cô chạm anh, yêu thương oán tránh khẽ "Đứa nhỏ này, em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944877/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.