Bây giờ Giang Yến không biết phải làm gì, vừa đói bụng vừa mệt còn không có chỗ để đi, không có tiền, không có người quen biết. Sớm biết khănkêu Tần Việt chờ mình một lúc là tốt rồi, tuy rằng người kia không có nói chuyện với cậu, thế nhưng một đường đưa cậu tìm nhà Trương Lan Chi, ngẫm lại phải là một người tốt, hơn nữa Tần Việt lớn lên rất dễ nhìn, so với những nam sinh học chung trường với cậu đẹp hơn nhiều. Giang Yến thở dài một tiếng, quyết định đi thử vận may.
Trấn này không lớn, Giang Yến đi đến trung tâm quảng trường nhỏ, tội nghiệp bỏ ra không ít nước mắt, nói với người ở phòng trực, mình và anh trai đến đảo chơi, không cẩn thận bị thất lạc.
Một phút sau đó, trên quảng trường vang lên một bài phát thanh: Tần Việt, em trai bảo bối của anh không tìm được anh, đang ở giáo đường chờ anh dẫn về nhà, cậu nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, người không thể thấy chết mà không cứu, thấy chết mà không cứu là sẽ xuống địa ngục. Tần Việt, nhanh đi đến giáo đường mang em trai về nhà.
Trên sân cỏ có người làm rớt mấy viên bi, Giang Yến cúi người nhặt lên, cậu như một con mèo hoang ngồi xổm ở giáo đường, một người yên tĩnh chơi bắn bi.
Kỳ thực cậu không quá hy vọng Tần Việt tới tìm mình, nếu như Tần Việt không đến, cậu sẽ tự mình đi đến cục cảnh sát, cùng lắm về nhà bị cha mắng một trận. Giang Sơn không nỡ đánh cậu, ngoại trừ mất mặt cái khác đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732728/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.