Tiểu Hạ cười với Hứa Nhất, nói: “Anh tuyệt vọng rồi, vậy đi theo em đi.”
Lưng Hứa Nhất đổ đầy mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cậu gạt tay Tiểu Hạ muốn đỡ mình, từng chữ từng chữ hỏi: “Anh lên đảo lâu như vậy, cũng không biết Tần Việt và Giang Yến tổ chức hôn lễ ở giáo đường.” Cậu đứng không quá vững vàng: “Tại sao em lại biết? Tiểu Hạ, tại sao em lại biết.”
Trầm mặc rất lâu bên tai tất cả đều là thanh âm của gió thổi qua, Tiểu Hạ muốn nói lại thôi: “Anh, em… ”
Hứa Nhất lảo đảo quay người, đi về phía bến tàu. Tần Việt yêu cậu là giả, Trương Lan Chi xin lỗi là giả, Tiểu Hạ kêu cậu là anh trai cũng là giả, hết thảy tất cả đều là giả, đến cùng thứ gì mới là thật?
Cậu nỗ lực suy nghĩ mình có bỏ sót cái gì trong ký ức, nhưng cậu càng nghĩ, đau đầu càng nghiêm trọng, giống như trong não bộ có một cây kim, càng liều mạng giãy dụa kim đâm càng sâu vào trong huyết mạch, ngay cả người cũng bắt đầu hoảng hốt.
Hai bên đường hoa tường vi nở rộ, trời rất nắng, cậu có thể nghe tiếng chim bồ câu kêu. Nhưng Hứa Nhất lại không nhận rõ đâu là hiện thực đâu là hư huyễn, đau từ trong tim toả đến toàn thân. Mỗi bước đi như đạp trên bông, cậu nói cậu không khổ sở, cậu chỉ quên uống thuốc mà thôi…… Mỗi lần quên uống thuốc, đều sẽ khổ sở như thế.
Thân thể cậu đơn bạc, đơn bạc như dưới ánh mặt trời có thể bốc hơi, rõ ràng gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732726/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.