Tần Việt lôi Hứa Nhất ra khỏi thương trường, rất lâu không nói một lời, Hứa Nhất hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Buồn bực không có nguyên do, Tần Việt trừng hai mắt nhìn Hứa Nhất, cuối cùng vẫn không có cách nào khắc chế, kéo cậu đến phía sau bức tường ở quảng trường, cách đó không xa là đài phun nước, không khí tràn ngập hơi nước, tăng thêm một chút mát mẻ cho Hải Thị.
Tần Việt không có cách nào nói ra lý do làm cho mình phiền muộn, đem Hứa Nhất ấn vào trên tường, anh tiến gần một bước, Hứa Nhất liền lui một bước.
Hứa Nhất cảm thấy như vậy thật không tốt, lấy tay để ở lồng ngực Tần Việt đẩy ra: “Nơi này quá nhiều người, Tần Việt.”
Tần Việt phát ra một tiếng cười trầm thấp, nắm chặt tay Hứa Nhất để trên lồng ngực của mình, sau đó đè lên tường. Mặt Hứa Nhất hơi nóng, nhắm mắt lại gò má kề sát tường.
Thân ảnh Tần Việt bao phủ xuống, đầu gối hướng về phía trước, để chân vào giữa hai chân của Hứa Nhất. Hứa Nhất run rẩy, đôi mắt càng nhắm chặt, Tần Việt nhìn cậu, cúi xuống
Anh không có hôn cậu, mà kề tai Hứa Nhất nói: “Người khác ôm eo của cậu, cậu để cho ôm, tôi đè cậu vào tường cậu cũng không phản kháng, sao cậu lại ngoan như vậy hả?”
Tần Việt nói xong, sắc hồng trên mặt Hứa Nhất hết sạch sành sanh, cậu bướng bỉnh bẻ tay Tần Việt đang kềm chế tay của mình, nỗ lực giãy dụa thoát khỏi áp chế của Tần Việt: “Anh chỉ xem thường tôi, xem thường tôi, còn xem thường tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732717/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.