Mưa tạnh trời trong, sáng sớm tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào nhà xưởng. Tần Việt tỉnh lại trước, Hứa Nhất còn vùi ở trong lồng ngực của anh, hiếm thấy nhu thuật như con mèo nhỏ.
“Tần tổng, xe cứu thương đến.” Tiếng nói A Văn có chút khàn, chắc do ngày hôm qua giằng co một đêm, ban đêm lại bị lạnh. Tần Việt uống thuốc hạ sốt Hứa Nhất đưa tới, ngoại trừ nhức đầu, không có gì đáng ngại.
Ngược lại Hứa Nhất ở trong lồng ngực Tần Việt lại đổ mồ hôi lạnh, chau mày, còn nói lơ mơ.
“Hứa Nhất, cậu tỉnh lại đi.” Tần Việt gọi cậu.
Hứa Nhất không tỉnh, còn tiếp tục nói mê.
Thanh âm của xe cứu thương dần dần tới gần, Hứa Nhất vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất mệt mỏi thật sự không muốn quấy nhiễu cậu, chỉ cần Hứa Nhất nghỉ ngơi thật tốt là được.
Anh muốn giúp Hứa Nhất sửa lại quần áo, bỗng nhiên Hứa Nhất mở mắt ra, ánh mắt không rõ ràng, lập tức đẩy Tần Việt sang một bên, sau đó nhanh chóng rúc vào góc tường. Cậu ôm đầu gối của mình, trong giọng nói đều là sợ hãi: “Tần Việt, anh đừng đụng tôi.”
Tần Việt thấy rõ trong mắt Hứa Nhất đều là hận ý.
“Hứa Nhất cậu tỉnh lại đi.” Tần Việt đi tới góc tường ngồi xổm xuống, nhìn Hứa Nhất: “Cậu tỉnh lại đi, bão đã qua, chúng ta đi bệnh viện.”
Đến nửa ngày, Hứa Nhất mới từ trong mê man phản ứng lại, nhìn thấy Tần Việt mới thả lỏng. Cậu để cằm trên bả vai Tần Việt: “Tần Việt, đầu đau quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732712/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.