Đến bệnh viện, người giúp Hứa Nhất làm kiểm tra chính là bác sĩ Lâm. Lâm Nhuệ có vẻ như rất thân với Tần Việt, điều này làm cho Hứa Nhất hơi kinh ngạc.
“Lâm Nhuệ, anh quen với Tần Việt sao?”
Lâm Nhuệ rút kim từ tay Hứa Nhất ra, đưa cho cậu một miếng bông đè lại: “Cha tôi là bác sĩ tư nhân của Tần Thụy.”
Hứa Nhất còn muốn hỏi nữa nhưng Tần Việt đã đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một phần văn kiện, sau đó đưa cho Hứa Nhất.
“Đây là đơn đồng ý hiến tủy, cậu ký tên vào đi.”
Hứa Nhất ký xong, cười hỏi Tần Việt: “Nếu sau này tôi đổi ý, vậy đơn đồng ý còn có thể cưỡng bách tôi cấy ghép không?”
Tần Việt cười với Hứa Nhất, nói câu ý tứ sâu xa: “Giấy thì không thể, thế nhưng người có thể.”
“Lời nói của tôi xưa nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, coi như không ký, cũng sẽ không đổi ý.” Hứa Nhất liếc nhìn đơn đồng ý: “Không đáng kể, anh cảm thấy an tâm là tốt rồi.”
“Lâm bác sĩ, hoa của anh sẽ bị tưới nước đến chết, một bình nước đều tưới hết vào chậu hoa.”
“Thất thần, thất thần.” Lâm Nhuệ mới từ ngốc lăng tỉnh táo lại, đi hai bước từ trên bàn lấy khăn giấy lau nước.
Công ty có cuộc họp, Tần Việt gọi một phụ tá văn phòng lái xe tới bệnh viện đón mình, để Giang phụ tá và Hứa Nhất ở lại.
Lâm Nhuệ đưa Hứa Nhất ra cửa chính bệnh viện.
“Vậy tôi đi trước, Lâm bác sĩ.” Hứa Nhất chào tạm biệt.
“Hứa Nhất… ”
Cậu xoay người lại, nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/256632/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.