Xe Rolls Royce chậm rãi lái vào cổng lớn, vòng qua hoa viên.
Xe mới vừa dừng lại Hứa Nhất liền đẩy cửa ra, từ trong xe chạy nhanh tới cửa, cũng không để Giang phụ tá từ cửa trước lấy dù che cho cậu.
Cách màn mưa, Hứa Nhất hướng Giang phụ tá xua tay.
“Khuya quá rồi, anh về ngủ sớm một chút đi, ngày hôm nay cám ơn anh.”
Giang phụ tá ngẩn ra, hắn không nghĩ tới người mới vừa đánh nhau ở trong ngõ hẻm lại bình dị gần gũi như thế, lập tức cười, chỉ chỉ căn phòng sáng đèn trên lầu hai.
“Đó là phòng ngủ của cậu chủ.” Tuy Giang phụ tá không phát ra âm thanh, nhưng Hứa Nhất lại đọc hiểu khẩu hình của hắn.
Cả tòa biệt thự ngoại trừ phòng ngủ của Tần Việt đều không có mở đèn, không gian to lớn lặng lẽ chìm trong màn đêm. Không có ai dẫn cậu đi tìm phòng, cũng không có ai đuổi cậu đi ra ngoài, giống như thái độ của Tần Việt đối với cậu, không thích cũng không từ chối.
Hứa Nhất đứng mấy phút ở cửa, đợi đến đôi mắt thích ứng với bóng đêm có thể nhìn rõ ràng bốn phía mới từng bước từng bước đi lên cầu thang.
Trong nhà cũng có một chút ánh sáng. Chỗ rẽ cầu thang có một chiếc đèn treo tường kiểu cổ điển, ánh đèn rất mờ, nước mưa trên người Hứa Nhất nhỏ xuống trên từng bậc thang lòe lòe toả sáng.
Hành lang lầu hai có thảm trải sàn rất mềm mại. Cậu dựa theo trí nhớ đi về hướng Giang phụ tá chỉ, đi tìm phòng Tần Việt.
Hứa Nhất chân trái đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/256630/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.