“Một ly cà phê lại thêm hai cái bánh đậu đỏ.” Hứa Nhất ngáp một cái, liền quay đầu hỏi: “Bác sĩ Lâm muốn cái gì?”
“Giống như cậu là tốt rồi.” Lâm Nhuệ cúi đầu đưa tay ra giúp Hứa Nhất đè một chòm tóc nhếch lên.
“Vậy thì hai ly cà phê, bốn cái bánh đậu đỏ.”
Hứa Nhất quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian này không phải anh nên ở nhà ngủ sao? Làm gì dậy sớm như thế đến bệnh viện đi làm? Tính điểm chuyên cần à?”
Lâm Nhuệ liếc mắt nhìn Hứa Nhất: “Ai, đừng nói nữa, đêm hôm qua đến khám cấp cứu, tôi đây còn chưa có tan ca đây.”
“Tiên sinh cà phê của ngài còn có bánh nữa.”
“Cảm ơn.”
Hứa Nhất đem cà phê và bánh đưa cho Lâm Nhuệ: “Tôi tới tìm anh lấy thuốc, thuốc kia cũng sắp hết rồi.”
Lâm Nhuệ dừng bước, phía sau lưng không tự chủ cứng lại một chút. Hứa Nhất đi phía sau y, nhất thời không quan sát đụng vào lưng Lâm Nhuệ.
“Bác sĩ Lâm, mộng du à? Đừng cản người vào cửa McDonald” Cậu kéo áo bluse của Lâm Nhuệ lôi y ra khỏi cửa McDonald đi về phía bệnh viện.
Lâm Nhuệ đi rất chậm, rập khuôn từng bước đi theo sau Hứa Nhất, tay y bỏ vào trong túi áo blues. Dáng người y như ngọc, đôi mắt đen yên tĩnh cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt của y rất kỳ quái, nhìn kỹ trong mắt còn có chút ưu thương.
“Hứa Nhất, thuốc kia… Nếu có thể kiêng được thì kiêng, đã uống nhiều năm…”
Hứa Nhất đá một cục đá bên chân bay qua đường.
Hứa Nhất quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/256625/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.