Mấy đêm mưa xuân trôi qua, trời trong, cảnh xuân ôn hòa.
Có Trần Trưng ở trong phủ “nội ứng ngoại hợp”, Trần Nhu có thể bí mật hoạt động, mấy tiểu nha hoàn như Nhạn Thư cũng không đi theo, một mình nàng đi cùng huynh trưởng ra khỏi phủ.
Trong xe ngựa, Trần Nhu đã thay một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ thắm, đi giày ủng màu nâu, trên cánh tay cột bao cổ tay da thuộc, mái tóc dài được cột lên cao như kiểu đuôi ngựa, so với bình thường thì bộ trang phục này đã khiến khí chất oai hùng hiên ngang trong nàng tăng vọt hẳn lên.
Nang nhìn gương một lúc lâu, nghĩ thầm, không cần thay đổi gì nữa đâu, chỉ e rằng, bây giờ sẽ không còn ai nhận ra nàng là Thất cô nương của Trần phủ nữa.
Cách ăn mặc gọn gàng nhanh nhẹn này khiến nàng cảm thấy nhiệt huyết trong mình sục sôi mãnh liệt.
Thậm chí, lòng nàng còn thấy nhộn nhạo, vài câu thơ rất chi là hào hiệp, phóng khoáng như nảy ra khỏi đầu nàng:
… Mười bước giết một người, ngàn dặm không đi xa.
… Cả sảnh ba nghìn khách say vì hoa, một kiếm sương hàn quét mười bốn châu.
Cho dù thân là tiểu thư khuê các, thì trong lòng cũng có vài phần dã tâm hiệp nghĩa.
Tuy bản thân nàng thuộc kiểu “tay trói gà không chặt”.
“Tiểu Thất, vẫn chưa thay xong à?” Trần Trưng bên ngoài lên tiếng dò hỏi.
Trần Nhu vén rèm, thò một cái đầu ra, tóc dài chảy xuống theo gương mặt nàng, nàng chớp mắt tinh nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-gia/2789338/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.