Chương trước
Chương sau
“Tiểu hầu gia, nói đi, rốt cuộc là chọn ai đây?”

Chu Giác bên cạnh đưa ra đề nghị: “Nếu không chọn ai, chi bằng đưa cho Trần Thất cô nương đi.”

Thích Nhung lười biếng cầm hoa lên, không nói năng gì.

Trần Trưng lại nhíu mày, bảo: “Ngươi đừng có mà nói bậy.”

Sao huynh ấy có thể để cho Thích Nhung cài hoa cho muội muội ruột của mình ngay trước mặt mọi người được.

“Ta không chọn ai hết, hoa này ta tự nhận.” Thích Nhung ra hiệu cho hộ vệ Giản Khê đi lên mang đóa mẫu đơn này đi.

Chu Giác thấy thế thì trợn tròn mắt: “Hoa này là để tặng cho mỹ nhân đó.”

Trần Trưng không còn gì để nói, huynh ấy chỉ muốn đỡ trán mà thôi, sau đó thì lại nghĩ, kết quả như thế này thì cũng coi như là… tốt chứ nhỉ?

Công tử Sở gia im lặng một chốc, rồi nói: “… Nhà thủy tạ có mỹ nhân, chúng ta cũng có.”

Hắn cũng chỉ dám nói đến đó mà thôi, cái khác thì không dám nhiều lời hơn nữa.

Đám quý nữ trong nhà thủy tạ đã biết hoa mẫu đơn thuộc về tay ai, tuy cả đám thất vọng, cũng thấy bất ngờ với kết quả này, nhưng rồi lại thấy hợp tình hợp lý.

Tuy không có trò gì hay để xem, nhưng mọi người không cần phải cãi nhau nữa, tiểu Hầu gia người ta ấy à, chàng có chọn ai đâu.

Người thất vọng nhất không còn ai khác ngoài cô nương Lý gia.

Lại không được xem kịch hay nữa.

Không vui gì cả.

Yến hội kết thúc, Trần Trưng bảo đám người nghỉ ngơi trong phòng cho khoẻ lại đi, ngày mai sẽ phải cưỡi ngựa vào núi sâu săn thú, mọi người cùng hòa chung niềm vui du săn, đám công tử đều vui vẻ phấn chấn, các quý nữ cũng mong chờ không thôi.

Với những tiểu thư khuê các như bọn họ, cơ hội được ra ngoài chơi không nhiều nhặn gì, càng miễn bàn đến chuyện có thể cưỡi ngựa bắn tên săn thú cùng với nhiều người như thế này.

Tới tối, Trần Trưng vào phòng Trần Nhu, hỏi nàng chuyện yến hội lúc sáng.

Trần Trưng hỏi, lời lẽ đầy ý nhị: “Hôm nay có vị công tử nào khiến Tiểu Thất phải nhìn bằng con mắt khác hay không?”

Trần Nhu nghe xong, cuối cùng nàng cũng hiểu, thì ra chuyện đi chơi lần này lại là vì để chọn phu quân cho mình.

Nàng giả vờ không hiểu, trả lời huynh ấy: “Huynh trưởng, muội chi lo nói chuyện với các quý nữ thôi, không chú ý tới những công tử kia, nghĩ thầm, hẳn là bọn họ cũng có chỗ nào đó không tầm thường đâu nhỉ.”

Trần Trưng không biết mình nên thấy may mắn hay tiếc nuối, huynh ấy thấy may mắn vì Tiểu Thất nhà mình vẫn chưa nhìn trúng vị công tử nào, rồi lại thấy nuối tiếc vì lần ra ngoài này, hình như… không thể đạt được mục đích ban đầu.

“Trận tỷ thí hôm nay thì sao? Muội thấy thế nào?”

“Ca ca, hôm nay muội bất cẩn ngủ quên mất, tỉnh lại thì đã thấy tiểu Hầu gia giành hạng nhất.”

Trần Trưng: “…”

Cũng vậy thôi.

Coi như lần ra ngoài này là để cho Tiểu Thất giải sầu vậy.

“Vậy muội chuẩn bị thật tốt cho chuyến săn thú trong ngày mai đi nhé, huynh trưởng sẽ thi với bọn họ, thu xem ai có nhiều con mồi nhất, trong một khoảng thời gian ngắn, huynh sẽ không để ý đến muội được, huynh sẽ bảo Thích Nhung chăm sóc cho muội.”

Trần Nhu hỏi: “Vì sao lại để huynh ấy?”

“Với công phu cưỡi ngựa bắn cung kia của hắn, thế nào cũng bị mọi người hợp lực đá ra khỏi trận thi đấu thôi.”

Trần Nhu: “…”

Thì ra là thế.

Chờ đến khi huynh trưởng Trần Trưng đã đi, đại nha hoàn Cẩm Họa bưng một hộp nữ trang tới, Trần Nhu nhận hộp, một mình ngồi trong phòng, mở khóa, bên trong đang đặt một bông mẫu đơn đỏ hồng.

Bông hoa kia được bảo vệ rất kỹ càng, tới giờ mà cánh hoa vẫn còn mềm mại, xinh đẹp vô song, trong cánh hòa còn chứa hơi nước hơi sương.

Bên cạnh để một tờ giấy trắng, chữ viết trên giấy trông rất rõ ràng:

… “Ta muốn chứng cứ ngày đó nàng quyến rũ ta.”

Trần Nhu lặng im nhìn hoa mẫu đơn trên bàn, lại phát hiện ra, lòng mình không hề có thứ cảm xúc mang tên vui mừng.

Nàng nhịn không được mà nghĩ tới chuyện của đêm hôm đó.

Bầu trời sáng trong, Trần Nhu và Trần Tĩnh đều thay trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, Trần Tĩnh hứng chí bừng bừng chọn cho mình một con tuấn mã màu đen, cũng có mấy quý nữ khác thay trang phục cưỡi ngựa thích hợp, có rất nhiều người mặc y phục của người Hồ, hay là, khá nhiều người mặc áo bó tay.

Cũng có người vẫn mặc nhu quần thục nữ đẹp đẽ và cao sang, còn có người mặc váy dài chấm đất, tất nhiên những người đó không cưỡi ngựa gì cả, chỉ ở cạnh lửa trại hóng hớt, nhìn ngắm mấy công tử trẻ tuổi thi cưỡi ngựa săn thú.

Trần Tĩnh cưỡi ngựa rời đi trước, sau đó Trần Nhu chui vào lều trại, không đi cùng nàng ấy, không lâu sau, Cẩm Họa tới gọi nàng, Trần Nhu lại gọi tên của Cẩm Họa.

“Cẩm Họa, em đã đi theo ta bao nhiêu năm rồi?”



Cẩm Họa chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi nàng ấy trả lời: “Thất cô nương, đã tám năm rồi ạ.”

“Đúng vậy, đã tám năm rồi, vậy em nghe ta, hay nghe theo một vị chủ tử khác của em?”

Cẩm Họa như ngừng thở một nhịp, rồi nàng ấy quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, đáp rằng: “Em nghe cô nương.”

“Được, vậy em cứ nói với chàng ta như thế này.”

Trần Nhu thầm thì mấy câu với Cẩm Họa, Cẩm Họa rối rắm mãi, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn đồng ý.

“Cô nương nói sáng nay cơ thể người không khỏe, muốn nghỉ ngơi trong lều…”

“Có bị nặng không?”

“Không nặng ạ, cô nương nói người muốn ngủ một lúc.”

Trần Nhu bảo Cẩm Họa đến từ chối Thích Nhung.

Thay sang trang phục của quý nữ nhà khác, tính toán xem nên tránh thoát khỏi hộ vệ đang âm thầm trông nom mình như thế nào.

Trần Nhu lén dắt một con ngựa đi vào trong rừng rậm, nàng tùy ý hưởng thụ sự sung sướng từ việc buông thả bản thân.

Ở nơi bí ẩn không có sự tồn tại của người ngoài, lưng nàng đeo roi, cưỡi lên con ngựa cao lớn, phóng ngựa chạy băng băng trong rừng.

Nàng đã quan sát tư thế cưỡi ngựa của Thích Nhung vô số lần, cũng lén đọc sách liên quan đến kỹ thuật cưỡi ngựa, Trần Nhu đã từng ôm những suy nghĩ xa xôi vô số lần trong đầu, nàng không muốn mình vĩnh viễn chỉ biết trốn sau lưng người khác, nàng cũng muốn làm một người cầm dây cương.

Dù rằng, chỉ trong thời khắc này mà thôi.

Trần Nhu cưỡi trên lưng ngựa, tuấn mã dưới thân chạy băng băng, rừng cây xung quanh nhanh chóng lùi bước về sau, gió lớn bên cạnh thổi mái tóc dài của nàng tung bay, nàng không thể ngửi được mùi mai cùng với mùi thuốc trên người – mùi hương mà nàng vĩnh viễn không thể vứt bỏ đi được.

Mùi mà mũi ngửi thấy chính là mùi lá cây thuộc về rừng cây, là một mùi hương vô cùng tươi mát, trong mùi đắng mang theo một mùi hương ngòn ngọt nhàn nhạt, chỉ khi ngửi vào mũi thì mới có thể cảm nhận được thứ mùi ngọt chát của cây rừng, giống như vị ngọt sau cuối của nước trà trong cổ họng, mùi hương này cứ quanh quẩn mãi nơi môi lưỡi.

Bình tĩnh mà xem xét, cũng không phải là hương thơm thơm tho gì.

Nhưng mũi nàng từ nhỏ tới lớn chỉ ngửi được mùi thuốc, cũng không ngại một mùi hương tươi mát chua chát như thế này.

Trần Nhu thúc giục con ngựa ô dưới thân tăng tốc, nàng chỉ muốn phóng nhanh hơn một chút, lại chưa từng ngờ được rằng, trong bụi cây phía trước có ẩn giấu một bãi nước bùn, trong đó còn có bụi gai ẩn giấu, có con rắn độc mang theo hoa văn diễm lệ hình cành dài uốn lượn trong bùn lầy.

Ngựa ô vừa phi qua, trùng hợp thay, móng trước của nó chìm trong bùn, nó lảo đảo một cái, suýt thì quăng phắt Trần Nhu đi.

Gai nhọn đâm vào chân, tuấn mã hí dài một hơi, như ăn phải từng đợt roi mạnh mẽ, nó cứ điên cuồng phi như bay về phía trước.

Suýt thì con rắn độc đột ngột nhảy ra đã dọa Trần Nhu hồn phi phách tán, chưa kịp khôi phục lại tinh thần thì tuấn mã dưới chân đã không còn nghe theo sự điều khiển của nàng, nó cứ điên cuồng chạy về phía trước.

Nàng giữ chặt dây cương, ra sức quát nó dừng lại, nhưng không có tác dụng gì cả.

Ép Trần Nhu không thể không cúi người xuống, sợ mình sẽ bị nó quăng xuống.

“Hí!!!” Phía trước xuất hiện một cái hố, ngựa ô nâng cao hai vó câu phía trước, nó ngẩng cao người, kêu lên một tiếng.

Đầu tiên là ném ra trước, bây giờ lại là lộn ngược lên cao vút, Trần Nhu liều mạng túm chặt dây cương, trước mắt biến thành một mảng đen, chỉ thấy choáng váng không thôi.

Trong cơn hoảng hốt, ấy thế mà nàng lại nghe thấy một tiếng nói quen thuộc.

“Buông tay ra!”

Trần Nhu chỉ thấy eo mình đau xót, có thứ gì đó quấn lấy eo nàng, tay nàng thả lỏng, cả người bị thứ sức mạnh trên eo kéo đi, sau một cơn long trời lở đất, nàng rơi vào một cái ôm quen thuộc.

Bây giờ Thích Nhung đang ôm người, thổi còi, có hai con chim ưng lớn mở cánh bay vòng quanh khắp vòm trời, chúng nó kêu lên một tiếng.

Trần Nhu cuộn người trong lồng ngực chàng, Thích Nhung thít chặt dây cương, ôm nàng phi xuống ngựa, nhớ tới cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, đôi mắt Thích Nhung hơi đỏ lên, gân xanh đã nổi đầy trên mu bàn tay, vậy mà vẫn không thể đè nén được lửa giận đang bừng bừng cháy bỏng trong cơ thể.

Chàng đẩy người về trước, vốn dĩ cơ thể Trần Nhu đang mềm yếu, nàng không có sức lực, cứ thế mà bị ném lên mặt đất.

Roi dài “phạch” một tiếng, quất lên cánh tay nàng, Trần Nhu bị đau nên kêu lên một tiếng, nước mắt cứ chảy ra ngoài, cơn đau nóng rát trên cánh tay đi thẳng một đường mà lan ra khắp toàn thân.

Vết thương điểm thêm giọt máu nằm trên da thịt trắng tuyết, người ta chỉ nhìn thôi là đã thấy ghê người.

Thích Nhung nhìn nàng với vẻ lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: “Chắc là nàng không muốn sống nữa thật rồi.”

“Biết nếu nàng ngã ngựa thì sẽ có hậu quả gì không? Nhẹ thì chấn thương gân cốt, nặng thì ngay cả mạng nhỏ của nàng cũng phải chôn dưới vó ngựa, nàng có mấy cái mạng mèo mà nàng giày xéo mạng mình đến vậy?”

“Không sợ gãy chân, không sợ hủy dung thật à?”

Trần Nhu che cánh tay mình lại, nàng gắng gượng đứng lên, đỏ mắt nhìn chàng, hỏi: “Nếu ta ngã khỏi ngựa thật thì đã sao? Hủy dung thì có làm sao?”

Thích Nhung nghiến răng nghiến lợi: “Ta nên nhốt nàng trong phòng mới phải.”

“Nhốt trong phòng làm đồ chơi của chàng ư?”

“Làm một con ly nô bé bỏng ngoan hiền, để lúc chán thì chàng tới trêu đùa hai ba cái, Thích Nhung, ta cảm thấy chàng chưa bao giờ đối xử với ta như một người ngang hàng cả.”

Thích Nhung lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.”



“Nhưng chàng đang làm như vậy, ta biết chàng và huynh trưởng, còn có cả phụ thân đều muốn bảo vệ ta, tất cả các người đều nhốt ta ở một nơi mà các người cảm thấy rất tốt với ta, đúng, ta sẽ sống rất an nhàn, nhưng Thích Nhung à, chàng thích gì ở ta cơ chứ?”

“Một con chim tước bị nhốt trong lồng, bẻ gãy cánh, ngoại trừ việc kêu to vài ba tiếng, làm cho người ta yêu thích ra, thì ta không biết là nó có điểm nào đáng để thích?”

“Thích Nhung, nhiều ngày qua ta nghĩ tới nghĩ lui, ta không thể nghĩ ra được, rốt cuộc chàng thích ta vì điều gì?”

“Trần Thất cô nương, từ nhỏ tới lớn cô ả chỉ là một con ma bệnh, giữa hai người, trừ chút tình nghĩa thuở thiếu thời ra thì còn có cái gì nữa đâu? Huống hồ chi, nàng ta đã không còn nhớ rõ những chuyện đó nữa rồi.”

“Là bởi vì gương mặt cũng coi như là đẹp đẽ này ư? Nhưng mà thứ này giống như đóa mẫu đơn đêm qua vậy, sáng sớm nay tỉnh lại thì nó đã phai tàn mất rồi.”

“Nếu chàng thích tiểu ly nô, Trần Thất cô nương có thể ngoan ngoãn làm một con mèo con dịu ngoan trong lòng chàng, nhưng xin chàng đừng đối xử với nàng ta quá tốt, chàng không cần phải che chở nàng ta làm gì, cũng không cần phải đưa hết mọi thứ tốt nhất cho nàng ta đâu.”

“Đó cũng chỉ là một món đồ chơi trên lòng bàn tay mà thôi, căn bản là không đáng để cho chàng che chở.”

Khi nói hết những lời này, một nỗi đau tự ngược cùng chết lặng chui loạn trong cơ thể nàng, như là chính nàng đang cầm một con dao găm, cắt nát hết lục phủ ngũ tạng của mình.

Chỉ có vỡ tan tành sạch sẽ, mới có thể cảm nhận được một chút an ủi.

Trần Nhu cười tự giễu: “Ngày ấy, trong Kỳ Trân các, chàng bảo ta cứ tùy ý mà chọn, đối mặt với kỳ trân dị bảo chứa đầy cả phòng, ta không cảm thấy vui, không vui một chút nào cả, chỉ cảm thấy, nhận thì sẽ thấy ngại ngùng vô cùng.”

“Ta không gánh nổi.”

Nói rồi, Trần Nhu lấy một miếng lệnh bài từ bên hông ra, đây là món đồ không bao giờ rời khỏi người nàng trong suốt quãng thời gian qua, cũng là bảo bối mà nàng ngày ngày đêm đêm vuốt ve nhẹ nhàng.

“Cái này, ta trả lại cho chàng.”

Lúc lấy nó ra, Trần Nhu đã biết, có vài lời nói, sau khi đã rời khỏi đây rồi thì sẽ giống như bát nước đã hất đi vậy, đến cuối cùng, sẽ không thể thu lại được nữa.

Trái tim đau đớn vô cùng, Trần Nhu lại cảm thấy, lẽ ra là nó nên như thế.

Có thể là bắt đầu từ ngày trước đó, cũng có thể là sớm hơn một chút, bắt đầu từ khi nàng tỉnh dậy trong phủ công chúa, hoặc là… còn sớm hơn chút chút nữa, từ buổi sáng hôm đó, bắt đầu từ khi nàng tỉnh lại sau đại mộng hai mươi năm…

Trần Nhu nghĩ thầm, không đáng.

Ngươi có tài đức gì mà lại khiến chàng phải làm đến thế vì ngươi?

Một nam nhân, cả đời chàng ấy, vì ra sức bảo vệ ngươi, vì ngươi mà từ bỏ giang sơn, từ bỏ ngai vàng, thậm chí, chàng cam nguyện từ bỏ tính mạng…

Càng hiểu Thích Nhung, Trần Nhu lại càng không dám nghiên cứu kỹ giấc mơ nọ.

Mười bảy tuổi, Thích Nhung có được thế lực của mình trong thành Trường An, chàng có năng lực, có thủ đoạn chơi trò bí mật ngay dưới mí mắt của Trần Hiến, sắp xếp người vào bên cạnh nàng, tâm cơ và năng lực của chàng đều đã bày rành rành ra đó, thế thì, có lý nào, vào năm ba mươi bảy tuổi, chàng lại bị một tiểu Hoàng đế vô ơn vô dụng hãm hại?

Nàng có thể yên ổn làm Thái hậu mười hai năm ròng, chẳng phải thứ mà nàng dựa vào là lòng ái mộ, sự chở che của chàng hay sao?

Ba mươi bảy tuổi, chàng đương độ tráng niên, mà nàng, đã sớm đi tới tình cảnh dầu hết đèn tắt, thái y nói nàng không thể chịu nổi qua mùa đông, cho nên tiểu Hoàng đế mới sốt ruột ra tay.

Bởi vì, sau khi nàng chết, không một ai có thể bảo đảm được là sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng biết, chắc chắn Thích Nhung đã sắp xếp ổn thỏa, chàng sẽ đi cùng nàng, còn tiểu Hoàng đế đã lộ bộ mặt thật, hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Nhưng, đây là kết cục tốt hay sao?

Tất cả chuyện này, là do ai mà ra?

Chỉ trách Trần Nhu nàng mà thôi.

Trách nàng trẻ tuổi nhát gan, không trải sự đời, trách nàng vì tình cảm nhất thời mà gả sai người, trách nàng vì giữ vững quy củ của thế tục, trách nàng cả tin kẻ tiểu nhân, trách nàng hại chàng trở thành một tên… loạn thần tặc tử.

Một Trần Nhu như vậy, căn bản là không đáng để cho Thích Nhung thích.

Nếu đã nhìn thấy một kiếp người trong giấc mơ đó.

Chàng vì ngươi mà trả giá cả một kiếp, một kiếp này, ngươi vẫn còn muốn dây dưa với chàng hay sao?

Trần Nhu còn cho rằng mình sẽ vui mừng sà vào vòng ôm của chàng, nhưng khi nàng đối mặt với tình cảm có phần nặng trĩu ấy, nàng không thể vui nổi, chỉ cảm thấy, nàng nhận thì nàng sẽ phải hổ thẹn.

Nàng không thẹn với trời, không thẹn với đất, duy chỉ thẹn với chàng.

Thích Nhung tốt đẹp đến nhường ấy, hẳn là chàng nên có được một kết cục tốt đẹp hơn.

Mà, kết cục đó lại không cần phải có sự tồn tại của nàng.

Trong thoại bản có viết “Tình chẳng biết có tự bao giờ, ngày lại ngày, càng đậm sâu hơn”, “Hỏi thế gian, tình là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết”, nhưng Trần Nhu nghĩ, là người, không nhất thiết cứ phải ngã vào trong nữ nhi tư tình.

Nam nhi chí tại bốn phương, Thích Nhung nên hoàn thành bá nghiệp đế vương khanh tướng của chàng.

Chàng nên bước lên đỉnh cao quyền thần, đứng trong điện phủ vinh quang, chàng sẽ có vô số thê thiếp, dưới gối có trai gái cháu chắt quấn quýt, chàng sẽ lưu danh thiên cổ, vĩnh viễn đi vào trong sử sách.

Nhân lúc tất cả còn chưa bắt đầu, chi bằng cứ vậy mà chặt đứt dây tình này đi thôi.

Chàng nói chàng muốn nhốt nàng.

Đó chẳng phải cũng là tự nhốt chính chàng hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.