Xuống núi, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đến cục dân chính lãnh chứng trước. Có lẽ hôm nay thật sự là một ngày tốt, họ chậm trễ trong chốc lát, thời điểm đến trung tâm đăng kí kết hôn, trước mặt đã có khoảng mấy cặp đôi mới xếp hàng đăng kí. Thẩm Độ đi lấy số, sau đó kéo Hứa Bảo Như đi khu nghỉ ngơi phía trước ngồi. Vẻ ngoài với khí chất của Hứa Bảo Như và Thẩm Độ quả thật quá xuất chúng, hai người ngồi ở đó chính là một cảnh đẹp, ngay cả nhân viên làm việc trong đại sảnh cũng không kiềm lòng được mà nhìn mấy lần. Hứa Bảo Như ngồi đó, cầm cuốn sổ hộ khẩu đang cảm khái với Thẩm Độ, nói: "Có phải em kết hôn quá sớm rồi không? Em nghĩ một cô gái đang độ tuổi thanh xuân, thế mà lại muốn kết hôn sớm ngay lúc này." Thẩm Độ rũ mắt nhìn cô, nói: "Em lại không muốn gả đi nữa à?" Hứa Bảo Như cười, cô tiến bên cạnh Thẩm Độ, ngửa đầu cười nhìn anh, "Có thể không?" Thẩm Độ cười, anh giơ tay giữ khuôn mặt nhỏ bé của Hứa Bảo Như lại, nói: "Em nói xem Hứa Bảo Như? Một ngày em không chọc tức anh thì lòng em sẽ không thoải mái đúng không?" Hứa Bảo Như cười ha ha, cô giơ tay lên nâng mặt Thẩm Độ, cười nói: "Thẩm Độ, sao anh không biết đùa gì hết vậy." Thẩm Độ kéo tay cô xuống cầm trong tay mình không buông, anh không nhìn cô, nói: "Không muốn nói chuyện với đồ ngốc." Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ giả vờ giận dỗi, không nhịn được cười, cô cố ý nói: "Ồ? Vậy chắc anh cũng không muốn kết hôn với đồ ngốc đúng không?" Cô ghé đến nhìn Thẩm Độ, "Thế em đi nhé?" Cô vừa nói vừa rút tay ra, lại bị Thẩm Độ cầm chặt hơn, cuối cùng anh quay đầu qua nhìn cô, "Hứa Bảo Như, đừng nghịch." Hứa Bảo Như cười ha ha, cô giơ tay lên gãi gãi cằm Thẩm Độ, nói: "Thẩm Độ, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ. Em yêu anh chết đi được." Thẩm Độ nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc trong mắt cũng xuất hiện ý cười, anh đưa tay bóp bóp mặt cô, giọng nói đầy sự bất đắc dĩ, "Hứa Bảo Như, anh thật sự thua trước em." Hứa Bảo Như cười, cô ôm lấy cánh tay Thẩm Độ, hỏi anh, "Một hồi anh đến công ty à?" Thẩm Độ đáp tiếng "ừ", nói: "Phải đến đó, có một hợp đồng cần anh ký tên." Anh kéo tay Hứa Bảo Như, nhìn cô, "Một hồi đi cùng anh không?" Hứa Bảo Như cười, "Em không đi đâu. Em phải về nhà ngủ bù." Thẩm Độ không muốn, không chịu buông tay, tiếp tục nhìn cô, dụ dỗ cô, "Đến công ty ngủ, buổi trưa đưa em đi ăn, em muốn ăn cái gì?" Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ không nỡ xa cô như vậy, không nhịn được cười, cô cầm ngón tay Thẩm Độ, nhìn anh hỏi: "Thẩm Độ, anh không muốn xa em đến vậy hả?" Thẩm Độ nói: "Đúng vậy, muốn em đi cùng anh." Thẩm Độ đã không còn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo nữa, thời điểm thành thực trông đáng yêu không thua kém gì ai, Hứa Bảo Như bật cười, nói: "Được rồi, thấy anh không nỡ xa em như vậy, nên em đi cùng anh nhé." Thẩm Độ nắm chặt tay Hứa Bảo Như hơn, nhìn ý cười tinh nghịch trong đôi mắt cô, mắt anh cũng xuất hiện ý cười. __ Thủ tục lãnh chứng rất đơn giản, không bao lâu đã đăng kí xong, lúc đi ra khỏi cục dân chính, trong tay có thêm hai cuốn sổ đỏ. Một tay Hứa Bảo Như được Thẩm Độ cầm, một tay cầm giấy kết hôn, đang ngắm nghía, trong lòng có một sự vui sướng không nói ra được, còn có cảm giác rất kì diệu, nói với Thẩm Độ: "Thẩm Độ, sao em lại có cảm giác bị lừa vào thuyền của kẻ gian vậy." Thẩm Độ cũng cười, giơ tay bóp bóp mặt cô, nói: "Anh lừa ai tới thuyền của kẻ gian hả?" Hứa Bảo Như chợt nhớ đến thời điểm còn học cấp ba, khi đó Thẩm Độ nổi tiếng là lạnh lùng, đối với bất kì ai cũng lười liếc mắt nhìn. Thật ra ban đầu anh rất lạnh nhạt với cô, tất cả những lúc gặp nhau trong trường học đều sẽ trực tiếp xem cô là không khí. Khi đó chắc chắn anh chưa từng nghĩ, đời này anh sẽ thua trước cô, có một ngày anh sẽ yêu cô đến mức không kiềm chế được. Nhưng cho dù là vậy, thì sự thật vẫn là cô lừa Thẩm Độ vào thuyền của kẻ gian. Hứa Bảo Như không nhịn được cười, cười ha ha, cô để Thẩm Độ dắt mình đi ra ngoài, ngửa đầu tiến tới bên cạnh anh, mỉm cười nhỏ giọng hỏi anh, "Thẩm Độ, lừa em vào sổ hộ khẩu của anh, có phải anh rất vui vẻ không?" Thẩm Độ nhìn cô, cũng không kiềm được cười, anh đáp tiếng "ừ", nói: "Đúng vậy." Anh cúi đầu đến bên tai Hứa Bảo Như, thấp giọng nói, "Em là của anh." Hứa Bảo Như cười, đôi mắt cong cong, trong lòng có một loại vui sướng và cảm giác an toàn khong ngôn từ nào diễn tả được. Cảm giác an toàn của cô đến từ việc cô biết Thẩm Độ thích cô bao nhiêu. __ Chuyện Hứa Bảo Như và Thẩm Độ lãnh chứng, xế chiều hôm đó bị người nhà biết được. Chủ yếu cũng là rất đúng dịp, buổi sáng lãnh chứng xong, Hứa Bảo Như theo Thẩm Độ đến công ty, chờ Thẩm Độ làm xong việc, buổi trưa anh đưa cô ra ngoài ăn cơm. Lúc ăn cơm, mẹ Hứa Bảo Như gọi điện thoại đến, cô thấy là mẹ gọi đến, lập tức bấm nhận, mẹ Hứa ở đầu kia hỏi: "Hôm nay không đi làm à? Sao nghe điện thoại nhanh vậy?" Hứa Bảo Như cười, nói: "Hôm nay con xin nghỉ một ngày." "Vậy à." Mẹ Hứa vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, ba con đi công tác, mẹ cũng đi cùng tới đây, buổi chiều con có ở nhà không? Không phải lần trước con nói muốn ăn bánh ngọt mẹ làm sao, buổi chiều mẹ tới làm cho con." Hứa Bảo Như vừa nghe nói ba mẹ tới, rất hào hứng, lập tức nói: "Con và Thẩm Độ đang ở ngoài ăn cơm, một hồi sẽ về nhà, mấy giờ ba mẹ đến ạ?" Mẹ Hứa nói: "Hai giờ, bây giờ mẹ và ba con còn có chút việc." "Được ạ." Hứa Bảo Như hào hứng nói: "Lát nữa con về nhà." Hứa Bảo Như và mẹ cúp điện thoại, cô liền nói với Thẩm Độ: "Ba mẹ em tới, một hồi em không đến công ty với anh nữa, em về nhà chờ mẹ em." Thẩm Độ vừa cắt bò bít tết cho Hứa Bảo Như, vừa nói: "Anh cũng về nhà." Hứa Bảo Như nói: "Không phải buổi chiều anh có một cuộc họp à?" Thẩm Độ nói: "Muộn chút cũng không sao." Ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ về nhà trước. Sau khi về đến nhà, Hứa Bảo Như cầm giấy kết hôn và sổ hộ khẩu vào phòng ngủ, vừa mới thay quần áo ở nhà xong, thì nghe thấy giọng nói của mẹ ở bên ngoài, cô vừa buộc tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, thấy mẹ đã ngồi trên ghế sofa, đang nói chuyện với Thẩm Độ, anh rót nước cho mẹ cô. Hứa Bảo Như nhào lên lưng mẹ, ôm mẹ từ phía sau, "Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết." Mẹ Hứa vỗ vào tay con gái, cười nói: "Mẹ thì không nhớ con, không có con ở nhà, mỗi ngày mẹ và ba chăm hoa tản bộ rồi chơi cờ, cuối tuần lái xe ra đến nơi gần đó dạo chơi, tự tại biết bao nhiêu." Hứa Bảo Như nghe vậy thì rất hâm mộ, cô vòng qua ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh mẹ, nói: "Đã lâu rồi con không được đi chơi." Mẹ Hứa cười nói: "Người trẻ tuổi như các con bận rộn công việc mà." Thẩm Độ đưa nước cho mẹ Hứa, "Dì uống nước ạ." "Ừ." Mẹ Hứa cười, nhận lấy ly nước, còn chưa nói chuyện, Hứa Bảo Như đã cười tít mắt nói với Thẩm Độ: "Em muốn uống nước chanh." Thẩm Độ nhìn cô, dù ở trước mặt người lớn cũng không giấu được ý cười trong mắt, nói: "Chờ anh." Anh cầm ly nước của Hứa Bảo Như, xoay người đi vào phòng bếp ép nước chanh cho cô. Mẹ Hứa vừa tức giận vừa buồn cười vỗ vào tay con gái, "Con không tự làm được à?" Hứa Bảo Như bĩu môi, làm nũng: "Thẩm Độ có nói gì con đâu." Mẹ Hứa nói: "Con là đang ỷ vào việc Thẩm Độ thích con đấy, tại sao con không đối xử với Thẩm Độ tốt chút chứ hả?" Hứa Bảo Như cầm dao gọt trái cây trên bàn trà lên, gọt táo cho mẹ, nói: "Mẹ, mẹ nói oan cho con quá, con đối xử với Thẩm Độ không tốt chỗ nào chứ. Mẹ không tin, thì mẹ cứ tự hỏi anh ấy đi." Mẹ Hứa cười, nói: "Mẹ lười quản chuyện của mấy người trẻ tuổi các con." Lại hỏi: "Nhưng hôm nay con xin nghỉ làm gì vậy? Không phải hôm nay cũng là ngày trong tuần à?" Hứa Bảo Như à một tiếng, thành thật khai báo, "Thẩm Độ nói hôm nay là ngày lành tháng tốt, buổi sáng bọn con đi lãnh chứng." Mẹ Hứa nghe xong thì đến mắt cũng phải mở to, sau khi kinh ngạc lại không nhịn được cười, nói: "Chuyện lãnh chứng lớn như vậy, sao hai đứa không nói trước với ba mẹ một tiếng." Lại hỏi: "Giấy kết hôn đâu, lấy cho mẹ xem chút nào." Hứa Bảo Như cười một tiếng, thả trái cây đang gọt dở và dao gọt xuống, lau tay rồi chạy vào phòng ngủ lấy giấy kết hôn. Lúc cô đem giấy kết hôn ra, Thẩm Độ đã ngồi trên ghế sofa, đang nói chuyện với mẹ, thuận tiện gọt nốt trái cây vừa rồi giúp cô. Hứa Bảo Như đưa giấy kết hôn cho mẹ xem, cô hỏi rất đắc ý: "Có phải chụp trông rất đẹp đúng không mẹ?" Mẹ Hứa cầm xem hồi lại, vừa vui vẻ vừa yên tâm, "Đúng là rất đẹp. Nhưng hai đứa cũng thật là, chuyện lãnh chứng lớn như vậy, không nói trước với gia đình một tiếng gì cả." Thâm Độ nói: "Là con sai thưa dì, con quên nói với mọi người." Mẹ Hứa cười nói: "Còn gọi là dì à?" Thẩm Độ luôn được người lớn yêu thích, anh thoải mái sửa lại, kêu một tiếng, "Mẹ." Mẹ Hứa hào hứng đáp một tiếng. Hứa Bảo Như cũng cười, cô nhìn Thẩm Độ, trong lòng ngọt ngào như mật. Vì buổi chiều Thẩm Độ còn có một cuộc họp, không ở nhà lâu, hai giờ rưỡi đã đi. Buổi chiều Hứa Bảo Như không đi làm, sau khi Thẩm Độ đi, cô theo mẹ ra ngoài đi siêu thị mua thức ăn, chờ buổi tối ba tới, sẽ ăn cơm ở nhà. Lúc mua thức ăn, mẹ Hứa hỏi con gái, "Buổi tối Tiểu Độ có về ăn cơm không con?" Hứa Bảo Như nói: "Con không biết, phải xem buổi tối anh ấy có tiệc xã giao gì không đã, lát nữa con hỏi anh ấy thử xem. Nhưng chúng ta vẫn nên mua thêm đi ạ." "Được." Hứa Bảo Như và mẹ đi dạo ở siêu thị rất lâu, mua thức ăn đầy cả một xe đẩy. Có mẹ ra tay, Hứa Bảo Như ở trong phòng bếp chắc chắn là một sự dư thừa. Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Độ, hỏi buổi tối anh có về ăn cơm tối không. Thẩm Độ trả lời cô trong chốc lát, nói: "Phải về chứ, có lẽ là bảy giờ." Hứa Bảo Như nhận được tin tức, lập tức vui vẻ nói với mẹ: "Thẩm Độ nói anh ấy có về ăn cơm tối đó mẹ, có lẽ bảy giờ sẽ về." Mẹ Hứa cũng hào hứng nói: "Được, ba con chắc cũng lúc đó mới tới." "Vâng." Thẩm Độ nói là bảy giờ về, nhưng nghĩ đến ba mẹ vợ đang ở nhà, nên đã xử lí xong công việc trước nửa tiếng, thời điểm về nhà còn thuận tiện mang theo chai rượu. Ai ngờ khi đến hầm để xe, đúng lúc gặp được ba Hứa cũng từ trên xe bước xuống, ba Hứa thấy Thẩm Độ trước, cười gọi anh, "Tiểu Độ, ở đây." Thẩm Độ bước xuống xe, tôn kính gọi một tiếng, "Ba." Chuyện lãnh chứng, mẹ Hứa đã nói với ba Hứa rồi, ba Hứa vui vẻ vỗ vỗ vai Thẩm Độ, nói: "Đi thôi, hai bố con chúng ta trò chuyện." Ba Hứa vẫn luôn rất hài lòng với Thẩm Độ, thời điểm con gái và Thẩm Độ mới ở bên nhau, vợ đã từng hỏi ông, cảm thấy đứa nhỏ Thẩm Độ này thế nào. Ba Hứa đã lăn lê bò lết ở giới kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng xem như đã thấy qua vô số người, khi ấy ông đã nói, "Không có ai thích hợp với Bảo Như nhà chúng ta hơn Thẩm Độ cả." Ông có thể nhìn ra được, Thẩm Độ là một người trẻ tuổi rất có lòng cầu tiến, cũng rất có năng lực, tính cách lại chín chắn chững chạc. Mặc dù ở bên ngoài cho người ta cảm giác rất khó để đến gần, vừa lạnh lùng vừa không hợp tình người. Nhưng người đàn ông luôn có phần gót chân asin của mình, đoán chừng toàn bộ tình cảm dịu dàng trong lòng anh đều dành cho Bảo Như. Một chàng trai vừa ưu tú vừa si tình như vậy, đi đâu mới tìm được chứ? Thời điểm đi thang máy, ba Hứa bỗng nhiên nói với Thẩm Độ rất nghiêm túc: "Tiểu Độ, con bé Bảo Như kia từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua trái khổ, được nâng niu từ bé, có lẽ sẽ hơi yếu đuối. Nhưng hai đứa đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chắc hẳn con sẽ hiểu rõ con bé hơn ba mẹ. Nếu hai đứa muốn bên cạnh nhau cả đời, người làm ba như ba đây, vẫn muốn trịnh trọng nhờ con, cuộc sống trong tương lai còn rất dài, hy vọng con có thể yêu thương con bé cả đời này." Thẩm Độ nhìn ba Hứa, trong ánh mắt là sự nghiêm túc chưa từng có trước đây, anh nói: "Cho tới bây giờ con chưa từng cảm thấy Bảo Như yếu đuối. Con rất yêu cô ấy, cũng vô cùng quý trọng cô ấy. Bất kể là bây giờ hay trong tương lai, con vẫn sẽ yêu thương cô ấy. Xin ba cứ yên tâm." Ba Hứa nghe vậy thì rất vui vẻ và an tâm, thậm chí trong mắt ông cũng ánh nước, thỉnh thoảng gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, thế ba mẹ cũng an tâm rồi." Hứa Bảo Như và mẹ ở nhà đã gần nấu bữa tối xong, cô nhìn thời gian, đang định gọi điện thoại cho Thẩm Độ, hỏi anh bao lâu nữa mới về, kết quả vừa cầm điện thoại lên, thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức chạy vui vẻ chạy ra mở cửa. Ai ngờ vừa mở cửa ra, thấy Thẩm Độ và ba cùng trở về, cô hào hứng kéo tay ba, "Ba! Ba tới rồi à." Ba Hứa cười nói: "Đúng vậy, gặp được Tiểu Độ ở bãi đậu xe, nên cùng đi lên." Ba Hứa ngửi được mùi thơm của thức ăn xào, cười hỏi: "Đang nấu món gì vậy? Thơm quá." Hứa Bảo Như vừa lấy dép cho ba, vừa cười nói: "Mẹ nấu món đậu hủ sốt thịt ba thích ăn nhất đó, còn có cà sốt đường dấm nữa." Ba Hứa vốn không cảm thấy đói bụng, nhưng vừa nghe tên món ăn, nhất thời lại thấy đói, hỏi: "Con vừa nói như vậy, ba lại cảm thấy đói." Hứa Bảo Như nhận lấy túi đựng rượu trong tay Thẩm Độ, cười nói: "Ba ngồi trước một lúc đi ạ, ăn cơm ngay đây." Ba đổi dép đi vào phòng bếp, Hứa Bảo Như đặt rượu lên bàn ăn, cùng Thẩm Độ đi vào trong phòng ngủ, cô đóng cửa lại, chạy đi hỏi Thẩm Độ, "Anh và ba em cùng đi lên, ba em có nói gì không?" Thẩm Độ nhìn cô, trong mắt từ từ xuất hiện ý cười, anh cầm tay Hứa Bảo Như, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Lo lắng cho anh à?" Đúng là Hứa Bảo Như có hơi lo lắng, cô nhìn Thẩm Độ, nói: "Ba em rất thích anh, ông ấy không làm khó anh chứ?" Thẩm Độ nhìn dáng vẻ Hứa Bảo Như lo lắng cho mình, không nhịn được cười. Anh kéo Hứa Bảo Như vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô: "Hứa Bảo Như." Hứa Bảo Như để cằm lên bả vai Thẩm Độ, hai tay bên dưới ôm lấy eo anh, "Hửm? Sao vậy?" Thẩm Độ im lặng một hồi, lại nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh yêu em." Thẩm Độ không phải là người thường sẽ bày tỏ ra, Hứa Bảo Như nghe thế thì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó trái tim cô đã nhảy cẫng lên đập thình thịch, khóe miệng cũng vô thức cong lên, cô ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Thẩm Độ, cảm thấy rất an tâm, hai tay không kiềm được mà ôm chặt Thẩm Độ hơn chút, nhẹ giọng nói: "Em cũng yêu anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]