Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"Sống trên đời có ba dịp vui lớn, tiến chức - phát tài - vợ chết, Lục Kế Minh may mắn có được những hai lần."
- ----
Lục Uyên bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh thức. Cậu chôn đầu xuống gối, vươn tay mò mẫm tìm chiếc điều khiển rèm từ xa.
Tần Túc Chinh tựa người vào cửa phòng nhìn cậu. Tay áo ngủ bị cọ xắn lên, lộ ra nửa cánh tay màu trắng trong. Ngón tay nhỏ dài, trên mu bàn tay ẩn hiện vài đường mạch máu màu xanh, đốt ngón tay hãy còn để lại dấu vết bị mình cắn lấy, bọc chăn kín như nhộng lật qua lật lại trên giường.
Tần Túc Chinh bước lên xốc chăn cậu, nhìn cậu cuộn mình như động vật lột xác, hỏi: "Có đau đầu không?"
Lục Uyên nheo mắt, nhìn hắn một cái, ngồi dậy: "Không có."
Tần Túc Chinh cũng không hỏi nhiều, khom lưng đặt dép lê xuống cho cậu: "Vậy dậy ăn cơm."
Lục Uyên nhìn hắn đi ra ngoài, ký ức đêm qua cũng kéo nhau hiện lên trong đầu, lập tức đỏ mặt. Cậu còn nhớ rõ đêm qua mình nắm tay người ta mãi không buông như thế nào, sau đó còn có tiếng thở dốc của Tần Túc Chinh bên tai, bàn tay cực ấm che kín miệng cậu.
Cậu che mặt, vào toilet tắm rửa.
Thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng bếp, Tần Túc Chinh đã làm xong bữa sáng. Cháo được nấu rất dính, trứng cũng được chiên vừa chín. Đống sách vứt lung tung lộn xộn trong phòng khách cũng đã được đặt chỉnh tề lên bàn trà. Lục Uyên không nói gì, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-doi-mat-voi-vuc-sau/243743/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.