Tôi đau điếng vì vừa ăn một cú đá trời giáng khá bất ngờ, tay tôi ôm ngực, con nhện trên người cũng nát bép rơi xuống - "Ai ui, đau quá, kiểu này là chết tao rồi."
Dương Anh cũng cuống cả lên, mặt tái lại, nhanh chóng đưa tôi ngồi xuống - "Thôi chết, cho tao xin lỗi, tao lỡ chân..."
"Đệch. Như vậy mà mày bảo lỡ chân à, đau vl ra."
Dương Anh thấy tôi gắt gỏng, khóe mắt có chút đo đỏ, ngồi im lặng không nói gì nữa.
"Mày có biết là mày chẳng giống con gái tẹo nào không? Tao cũng không ít lần bị mày đánh, nhưng lần này tao đau lắm mày biết không?" - Tôi giận dữ, cơn đau âm ỉ trước ngực cũng đã vơi dần.
Giọt lệ trên khóe mắt Dương Anh cũng vội vàng chảy xuống, phút chốc phủ ướt đẫm cổ áo con bé, điều này ngoài dự tính của tôi, tôi lớn tiếng có một chút mà con bé đã yếu đuối như vậy, giọng nói yếu ớt có phần run run vang lên - "C... cho tao xin lỗi, nếu mày thấy đau thì vào bệnh viện khám được không, mày có mệnh hệ gì tao cũng không biết sao nữa."
Tôi mềm lòng nhìn cô gái đang khóc trước mặt, thật sự không nỡ - "Thật ra... tao không đau tới mức đó, tao cũng đoán già đoán non được mày sẽ ra đòn để tiêu diệt con nhện chết tiệt ấy rồi, tao mắng mày cũng chỉ muốn lần sau mày rút kinh nghiệm, không hành động nóng nảy như vậy, lần này tao không sao, lần sau chắc chắn sẽ có vấn đề..."
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3599006/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.