Tăng Tử Kiều không thèm quay đầu lại, lúc ra ngoài còn đóng cửa phòng họp thật mạnh. Bên ngoài, có một người phụ nữ tóc dài mặc trang phục công sở đang ôm bó hoa bách hợp đứng cạnh cửa. Tăng Tử Kiều nhìn đóa hoa bách hợp đó, nhanh chóng đưa mắt nhìn khuôn mặt người phụ nữ này, chỉ vài giây sau, cô liền thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bất lực, trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng mơ hồ, mà cảnh nào cũng có khuôn mặt của người phụ nữ này.
Thường Ân Thuần? Bộ dạng ôm bó bách hợp này trông thực sự thanh khiết, đơn thuần. Có điều trực giác mách bảo cho cô biết, cô không thích người phụ nữ này.
Lúc Tử Kiều đi ngang qua chỗ Thường Ân Thuần, vì cả hai đều không né đường nên đã chạm vào nhau. Thường Ân Thuần bị đụng trúng lui về phía sau một bước, tuy hơi bực tức trước thái độ này của Tăng Tử Kiều, thế nhưng đối với một thiên kim tiểu thư vừa mất trí nhớ lại bị hủy dung nhan, cô đành phải thông cảm và nhường nhịn, cho nên đã coi như không có gì xảy ra hết.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tăng Tử Ngạo như thoáng hiện chút nộ khí, mãi cho tới khi bóng hình đó biến mất ở góc rẽ anh mới thu ánh mắt lại. Mấy giây sau, anh đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp.
“Tăng tổng, anh đi đâu thế?” Thường Ân Thuần ôm bó bách hợp, thần sắc bất định.
“Tôi ra ngoài một chút sẽ quay lại.” Tăng Tử Ngạo nói xong, cũng nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.
Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-quen-biet/60173/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.