Chương trước
Chương sau
Tăng Tử Kiều đẩy xe hàng trong siêu thị, lúc đứng chờ thang máy, cô lặng người nhớ lại giấc mộng ban trưa. Cảm giác đó quá thật, không giống nằm mơ chút nào, ngược lại nó khiến cô như đang tìm lại những đoạn kí ức của quá khứ.
Nếu đó là sự thật, vậy thì Tử Kiều cảm thấy rất buồn phiền. Trong giấc mộng đó, cô còn nhỏ xíu, nhõng nhẽo, lại giả tạo, chẳng đáng yêu chút nào. Điều không thể tưởng tượng nhất chính là đối tượng tình yêu đầu đời của cô lại là Tăng Tử Ngạo. Rõ ràng là rất muốn được anh quan tâm vậy mà cứ kiên quyết nói là không, cô thực sự là một con nha đầu không chút tiền đồ.
Tục ngữ có câu rất hay: “Thỏ khôn không ăn cỏ quanh ổ”, còn cô thì ngược lại, cứ nhất quyết cắn chặt ngọn cỏ quanh ổ không chịu nhả, khiến cho bản thân thê thảm như thế này. Thực ra, cũng không thể trách cô được, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh có một anh chàng đẹp trai như vậy, muốn không ngắm, không yêu cũng khó. Nhớ lại lúc còn ở bệnh viện, khi mở mắt ra nhìn khuôn mặt cực phẩm ấy, chỉ suýt chút nữa thôi là cô cũng đắm chìm không thoát ra rồi.
Tăng Tử Kiều bất chợt cảm thấy mâu thuẫn, cô rất muốn biết những chuyện trước kia, với quá khứ trống rỗng đó, cuộc đời con người chẳng thể nào hoàn chỉnh được. Thế nhưng, cô cũng không muốn nhớ lại, nếu quên đi chính là lựa chọn trước đó của cô, vậy thì cuộc tình ấy nhất định khiến cô đau đớn đến mức mỏi mệt. Nếu đã vậy, hà tất cô phải tìm kiếm quá khứ làm gì? Chuyện này mâu thuẫn... vô cùng mâu thuẫn.
Tăng Tử Kiều đẩy xe đồ ra khỏi thang máy, cô lấy thêm một hộp sữa chua từ ngăn lạnh rồi đi tới khu vực bán rau lấy hai chiếc súp lơ đặt vào xe. Chợt nghĩ lại, Tử Kiều thấy người đàn ông này cũng rất biết giữ lời hứa, anh luôn đặt một xấp tiền trên bàn đúng thời gian đã định, hơn nữa còn vượt quá số tiền sinh hoạt cần thiết trong một tháng.
Đi dạo một vòng, mua cả đống thực phẩm, Tăng Tử Kiều liền xách túi lớn túi bé quay về nhà.
Vừa ra khỏi thang máy trong toà nhà, đột nhiên có một người lao nhanh lại ôm chầm lấy cô rồi nói: “Tiểu Kiều, mình vừa đi tập huấn về là nghe tin cậu xảy ra chuyện.”
Phải tốn rất nhiều sức lực Tăng Tử Kiều mới thoát khỏi sự ràng buộc đó: “Người đẹp à, người đẹp, đừng kích động quá thế, cô vịn cổ khiến tôi sắp ngạt thở rồi đó!”
“Tiểu Kiều...” Viên Nhuận Chi thét lên đầy kích động: “Mình là Chi Chi đây, chính là Viên Nhuận Chi, người bạn thân thiết nhất của cậu đấy! Cậu không thể như thế này mãi được đâu, sao lại có thể mất trí nhớ một cách hoang đường như Thẩm sư huynh vậy chứ? Thực sự không thể nào như vậy được!”
Viên Nhuận Chi mặt mày ủ rũ, không ngừng kéo tay áo của Tăng Tử Kiều. Cô vừa quay lại sau kỳ tập huấn thì nghe cấp trên - Tang Du sư tỷ thông báo, Tiểu Kiều đã xảy ra chuyện. Vốn dĩ ban đầu cô không tin, thế nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, thực lòng không thể nào tiếp nhận được sự thật đáng sợ này.
“Chi Chi, Viên Nhuận Chi...” Tăng Tử Kiều lẩm bẩm đọc lại tên cô, sau đó nhìn thật kĩ cô gái trước mặt mình từ trên xuống dưới, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một cô sinh viên với cái đầu tổ quạ, chỉ vào một chai bia rồi nói với cô rằng: “Nếu mình uống hết chai bia này thì chúng ta sẽ trở thành bạn nhé!” Tử Kiều chẳng mấy để tâm, thế là cô nữ sinh đầu tổ quạ kia liền mở nắp chai, ngẩng đầu cạn sạch chai bia.
Lần này, Tăng Tử Kiều khẳng định rằng, trí nhớ của mình đang dần dần hồi phục, tuy rằng chỉ là một chút ít thôi, thế nhưng đích thực đã có chuyển biến.
Tử Kiều vỗ nhẹ lên tay Viên Nhuận Chi rồi đưa lời an ủi: “Cô bạn, cậu hãy bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại, có gì chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.”
Viên Nhuận Chi gật đầu, chủ động xách đỡ đồ rồi đi cạnh bên Tử Kiều, đưa mắt nhìn vào phần đầu đang cuốn băng của cô, đau lòng hỏi thăm: “Chỗ này còn đau không thế?”
“Cũng bình thường, chẳng có cảm giác gì mấy.”
Sau khi vào nhà, Tăng Tử Kiều liền hỏi Viên Nhuận Chi: “Cậu đã ăn cơm chưa?”
Viên Nhuận Chi lắc đầu.
“Vậy thì hay quá, ở lại đây ăn luôn nhé!” Tăng Tử Kiều nói xong liền quay người đi vào bếp chuẩn bị.
Chẳng bao lâu sau, trên bàn đã đặt mấy món ăn ngon lành, nóng hổi.
“Không đợi sư huynh sao?” Viên Nhuận Chi sắp xếp xong bát đũa liền quay sang hỏi Tăng Tử Kiều.
“Sư huynh?” Tăng Tử Kiều nhướng mày đầy nghi hoặc: “Rốt cuộc là ai chứ?”
Viên Nhuận Chi vỗ tay lên đầu rồi nói: “Chết thật, mình quên khuấy mất. Chính là Tăng Tử Ngạo đó, vừa là anh trai lại vừa là sư huynh cùng trường đại học chúng ta đó.”
Tăng Tử Kiều cúi đầu nói: “Chắc anh ấy sẽ không về dùng bữa đâu.” Tối qua, cô đã nói rất rõ ràng rồi, kí đơn ly hôn, căn nhà này sẽ thuộc về cô, anh còn chạy tới đây làm gì chứ, định ăn ké sao?
“Cậu đã bị thế này rồi, lẽ nào anh ấy còn muốn về nhà cũ sao? Nếu không phải vì anh ấy thì tại sao cậu lại thành ra thế này? Tại sao cũng không biết điều quay về đây chăm sóc cậu, ít nhất cũng chờ đến khi cậu khỏe lại chứ. Sư huynh đối xử với ai cũng dịu dàng, điềm đạm, tại sao với cậu lại vô tình như vậy?” Viên Nhuận Chi không nhẫn nhịn được, đưa lời oán thán.
Tăng Tử Kiều cau chặt đôi mày theo thói quen rồi nói: “Chẳng qua là trán bị trầy xước chút thôi, cũng chẳng có thương tích gì nặng nề cả.”
“Ai nói đó không phải là vết thương nặng? Cậu đã bị mất trí nhớ rồi, cậu nhìn lại mình mà xem...” Viên Nhuận Chi định nói thêm nữa thì Tăng Tử Kiều vội nhét một miếng thức ăn vào miệng cô, coi như bịt miệng lại. Tiếp đó, Tử Kiều lại nghe Nhuận Chi thét lên đầy hứng thú: “Tiểu Kiều, món ăn cậu làm vẫn ngon như trước đây, thích quá đi mất!”
“Nếu ngon thì cậu ăn nhiều vào nhé!”
“Ừm, ừm.”
“Cậu mau nói đi, chúng ta quen biết nhau thế nào?” Nếu đã vậy thì chi bằng cứ nghe cô bạn thân kể hết một lượt cho rồi.
“Được thôi!” Viên Nhuận Chi nhanh chóng kể lại những chuyện đã xảy ra khi hai người còn học đại học.
Tăng Tử Kiều chăm chú lắng nghe, Viên Nhuận Chi không chỉ kể quá trình hai người quen biết một cách rõ ràng, thậm chí còn nói hết cả những chuyện giữa cô với Tăng Tử Ngạo. Mỗi khi nghe đến hành động ác độc của Tăng Tử Ngạo, Tử Kiều lại không nhịn được mà nhét thức ăn vào miệng, ra sức nhai ngấu nghiến. Những hồi ức trước kia không hoàn toàn như cô vẫn nghĩ, có nhiều chuyện không hề có chút ấn tượng nào mà chỉ là một cái bóng mờ ảo mà thôi.
Sau bữa cơm, hai người đã hòa hợp thân thiết như trước kia. Nói mãi nói mãi, Viên Nhuận Chi chợt thấy vô cùng bi thương, nằm vật ra sô pha đưa lời oán thán: “Đại học năm nhất, vừa vào trường chưa được bao lâu, đột nhiên cậu bảo mình đi giao thư tình, khiến toàn trường hiểu lầm đó là thư do mình viết. Lúc ấy mình đã biết cậu thích Tăng sư huynh. Tại sao cậu lại cố chấp như vậy chứ? Đã bao năm rồi, anh ấy thì có gì tốt chứ? Đúng là một anh chàng lăng nhăng chính hiệu. Bao nhiêu đàn ông theo đuổi, cậu đều không để tâm, cứ nhất quyết yêu anh ấy tới cùng? Cho dù là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì hai người cũng làm anh trai, em gái hai mươi năm rồi, mình cũng đâu thấy anh ấy yêu thích gì cậu theo đúng nghĩa một người phụ nữ? Vì muốn để mẹ ra đi một cách an lòng, anh ấy mới cầu hôn cậu, toàn những người thuộc thời đại nào rồi mà còn làm những chuyện như thế chứ. Lúc ấy mình đã khuyên cậu đừng có kết hôn, cậu lại chẳng nghe, còn ngốc nghếch kéo mình đi chọn nhẫn. Cậu cũng đâu có kết hôn cùng mình, hai chúng ta đi chọn nhẫn cưới làm gì? Kết quả thì sao? Kết hôn chưa được bao lâu, anh ấy đã đòi ly hôn. Hai người tưởng cục dân chính mở ra là vì hai người sao, nói kết hôn là kết hôn, ly hôn là ly hôn sao? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, lại cứ thích lãng phí tiền thuế do chính mình nộp, đã thế không ngờ cậu còn tự tử vì tình? Mình chỉ đi tập huấn có ba ngày trời, vậy mà cậu đã khiến mọi việc trở nên thế này. Bây giờ thì hay rồi, không những mất trí lại còn bị hủy dung mạo, cậu bảo nên làm gì bây giờ? Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Mình đã đủ ngốc lắm rồi, tại sao cậu còn ngốc hơn cả mình nữa là sao?”
Viên Nhuận Chi thút tha thút thít, nói một tràng giang đại hải, vừa thấy khuôn mặt đau đớn của Tăng Tử Kiều là trái tim cô lại nhói đau. Cô biết rằng Tiểu Kiều yêu Tăng sư huynh, thế nhưng thực sự không ngờ, tình yêu của Tiểu Kiều lại thảm liệt như vậy, dày vò bản thân đến mức độ này, không những mất trí lại còn bị hủy dung nhan. Viên Nhuận Chi cảm thấy bản thân đã xui xẻo lắm rồi, tại sao ngay cả người bạn thân thiết nhất của cô cũng lâm vào tình cảnh bi đát như vậy? Càng nghĩ cô càng thêm buồn bã, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Này, mình còn chưa khóc, cậu khóc lóc cái gì chứ?” Tăng Tử Kiều đưa một tờ giấy ăn cho Viện Nhuận Chi rồi nói thêm: “Người ngốc được trời thương, mình đại nạn không chết ắt có hậu phúc, cậu có tin không?”
“Tin? Tin cái con khỉ mốc. Cậu ngốc à, người khác biết bản thân bị hủy dung chắc chắn sẽ bật khóc đau đớn, cậu lại ngồi đó mà vui vẻ”
“Cũng bình thường thôi, thế này đâu thể coi là hủy dung mạo được?” Tăng Tử Kiều sờ lên trán, nghĩ một hồi rồi nói: “Ba ngày nằm viện, phòng bệnh bên cạnh là một bệnh nhân bị tạt axit, nửa khuôn mặt trái bị hủy hoại toàn bộ, đó mới là hủy dung mạo chứ?” Cô thuận tay với bao thuốc lá ở cạnh bàn, rút ra một điếu.
Viên Nhuận Chi sụt sịt một hồi, lau khô nước mắt, nhìn động tác của Tiểu Kiều bất giác kinh hãi: “Này, cậu có cần thiết phải như vậy không? Không phải cậu đã cai thuốc lá từ lâu rồi sao? Huống hồ chi cậu đã mất trí nhớ rồi mà? Mất trí rồi mà vẫn còn biết bản thân từng nghiện thuốc?”
Tăng Tử Kiều cầm điếu thuốc, lặng người trong vài giây, động tác này thuần thục đến mức, phản ứng đầu tiên khi thấy bao thuốc là rút thuốc ra định châm lửa chứ không phải nghĩ xem bao thuốc này là của ai. Cô bật cười chán nản rồi nói: “Có lẽ đây là động tác theo phản xạ tự nhiên thôi, bỏ đi, nếu ông trời đã an bài cho mình được sống thêm lần nữa, vậy thì mình cũng chẳng cấm đoán bản thân làm gì.”
Viên Nhuận Chi nhìn Tử Kiều rồi nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Kiều, nếu cậu không làm người mẫu trang bìa nữa thì lúc ly hôn với Tăng sư huynh nhất định phải moi một khoản tiền lớn, như vậy nửa đời sau cậu mới không phải lo lắng về tiền bạc. Dì mình đã nói rồi, có tiền mới là vương đạo.”
Có tiền mới là vương đạo, câu nói này thật có lí. Có điều, hình như Tăng Tử Kiều vẫn chưa nói với Nhuận Chi rằng, cô đã ly hôn rồi. Tử Kiều mở bật lửa một cách điêu luyện, lúc đang định châm thuốc thì đột nhiên chuông cửa reo.
Nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của Viên Nhuận Chi, Tăng Tử Kiều đặt chiếc bật lửa sang một bên, từ từ đứng dậy ra ngoài mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông coa dáng người cao gầy, sau khi thấy đầu Tiểu Kiều cuốn đầy băng, anh ta bật cười lạnh lùng: “Cô thực sự biến thành bộ dạng quái quỷ này rồi sao?”
Người đàn ông đó mặc áo sơ mi bó sát người, buộc tóc đằng sau, hoàn toàn trùng hợp với bóng dáng hiện lên trong đầu Tử Kiều. Tăng Tử Kiều bất giác cau chặt đôi mày, người đàn ông mà lúc sáng cô mắng qua điện thoại không ngờ đã tìm tới tận nhà rồi.
Viên Nhuận Chi nghe giọng nói đó liền chạy ra ngoài, thấy người này thì thét lên một câu: “Là anh, tên nhiếp ảnh gia biến thái mất lịch sự.”
Vệ Tần chính là khắc tinh của Viên Nhuận Chi. Lúc còn học đại học, Tăng Tử Kiều muốn giúp Nhuận Chi kiếm thêm chút tiền liền giới thiệu cô đi làm người mẫu không chuyên. Kết quả cô bị Vệ Tần khinh bỉ một trận, nói mặt cô không chút biểu cảm, tứ chi cứng nhắc, chẳng khác gì một cương thi. Cuối cùng anh ném cho cô một chiếc mũ lưỡi chai, chụp cho cô vài tấm ảnh ngồi trên ghế, hơn nữa còn ở góc độ chỉ nhìn rõ mỗi chiếc cằm.
“Không có thời gian cãi nhau với một nữ cương thi như cô.” Vệ Tần trợn mắt lườm Viên Nhuận Chi rồi kéo Tăng Tử Kiều ra phía ánh đèn, nhấc cằm cô lên, nhìn ngắm kĩ càng khuôn mặt vẫn xinh đẹp chẳng kém trước là bao một hồi.
Tăng Tử Kiều nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô không phản kháng cũng chẳng phẫn nộ, để mặc cho anh nhìn ngắm, hoàn toàn không phải vì sợ anh ta sẽ la lối om sòm mà chỉ muốn biết rốt cuộc anh đang định làm gì. Ngược lại, Viên Nhuận Chi đứng cạnh bên đưa lời cằn nhằn: “Này, Vệ Tần, anh đang định làm gì thế?”
Vệ Tần khẽ phẩy tay đẩy Viên Nhuận Chi ra góc tường, sau đó với khuôn mặt hung dữ, anh ta nói với Tăng Tử Kiều: “Tôi đã nói với cô thế nào hả? Dặn cô lúc nào cũng phải giữ gìn khuôn mặt của mình, vậy mà cô lại để nó biến thành bộ dạng như thế này sao?”
Tăng Tử Kiều trợn tròn mắt nhìn vào đôi mắt hẹp dài đầy phẫn nộ đó, càng lúc càng nhíu mày chặt hơn.
“Anh đúng là một kẻ biến thái quái dị, khuôn mặt của Tiểu Kiều cũng đâu phải là hàng hóa, cô ấy đã bán cho anh rồi chắc?” Viên Nhuận Chi nộ khí đùng đùng xông lại cãi lý.
“Tránh ra!” Vệ Tần lại đẩy Viên Nhuận Chi trở lại góc tường khi nãy, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm về phía Tăng Tử Kiều, anh ta càng lúc càng bóp mạnh chiếc cằm của cô hơn trước: “Quá đủ rồi đấy! Cô đúng là… chỉ vì một người đàn ông mà biến bản thân thành bộ dạng như thế này.”
“Đau, mau bỏ tay ra!” Tăng Tử Kiều cảm thấy đau đớn, liền thét lớn vào mặt người đàn ông hung hãn kia, lúc này thực sự chỉ muốn đưa tay bóp chết anh ta ngay tại chỗ. Cô đẩy tay anh ra rồi nói: “Tôi thành ra bộ dạng thế này thì có liên quan gì đến anh? Không phải trưa nay tôi đã nói rõ ràng với anh rồi sao, tôi không phải là người mà anh muốn tìm.”
Vệ Tần lại càng bóp chặt hơn rồi nói: “Đau? Cô vẫn còn biết đau sao? Lần này đụng trúng đầu, lần sau có khi còn nhảy từ lầu cao xuống, khiến khuôn mặt này nát bét cũng nên? Tăng Tử Kiều, cô đúng là rất có bản lĩnh! Lúc xưa quẩn quanh bên cạnh tôi như một hồn ma, mặt dày mày dạn muốn bán khuôn mặt này cho tôi, bây giờ lại dám nói với tôi rằng chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Tôi không cần biết cô có phải là Tăng Tử Kiều hay không? Bây giờ tôi nói cho cô biết, khuôn mặt này là của tôi, bây giờ cô làm hỏng đồ của tôi rồi thì mau đền tiền.”
Lời nói của Vệ Tần khiến Tăng Tử Kiều và Viên Nhuận Chi đều vô cùng kinh hãi. Đầu Tăng Tử Kiều chợt hiện lên ba chữ đồ thần kinh, chính vào lúc định giơ chân đạp cho người này một phát thì tiếng khóa cửa vang lên, cánh cửa nhà liền mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.