Sao lại đột ngột như vậy? Nếu rút ngắn lại thì rơi vào tuần tới rồi? Tính đi tính lại còn đúng năm ngày nữa! 
“Thật ra em…” Mộ Di Quân dường như không có cơ hội nói, Phó Thừa Trạch nhận được cuộc điện thoại, lúc nghe máy anh có vẻ khó chịu. Nếu hiện tại làm phiền anh cũng không hay ho gì, cô đành để tối hẹn anh nói chuyện, Phó Thừa Trạch cũng gật đầu đồng ý. 
Xe dừng tại Mộ gia, Mộ Di Quân định xuống xe, Phó Thừa Trạch lần nữa cắt ngang sự im lặng hiếm có: “Tối nay anh có việc, không gặp em được” 
Mộ Di Quân mím chặt môi, cô muốn nói chuyện đó ngay lập tức, rằng bản thân không xứng với tình yêu của anh nhưng hình như anh không có thì giờ. 
Mộ Di Quân từ từ thả lỏng, giọng nói như nhỏ đi: “Không sao ạ, anh cứ làm việc đi” 
Cô cứ vậy mà vào nhà, anh cũng lái xe đi, không có lời chào hay sự thoải mái như mọi khi chỉ thấy nặng trĩu khó diễn tả thành lời. 
“Đi cả đêm, giờ mới vác mặt về? Con gái con đứa cũng sắp kết hôn rồi nên giữ giá một chút, tuỳ tiện đi chơi cả đêm thế là thế nào?”, giọng nói chua ngoa này là vợ của chú cô, Hồng Lam, người cô gọi một tiếng thím! 
Người thím luôn tính toán, nghiêm khắc thái quá với đứa cháu đến ngột thở. 
Từ nhỏ, Mộ Di Quân còn vô tình nghe được chuyện thế này: Lúc ba mẹ cô mất, Hồng Lam đã kịch liệt phản đối việc Mộ Viễn chồng bà nhận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886699/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.