Căn nhà một gian, xung quanh lỉnh kỉnh bao tải chất đống, vật liệu sắt thép vụn khắp quanh. 
Người bị chói trên ghế chính giữa ngôi nhà với cây đèn pin rọi sáng. 
Ánh đèn xuất hiện bóng người, Phùng Chi ư a nói không ra tiếng, bọn chúng bịt miệng cô bằng vải. 
Mộ Di Quân càng bước đến gần Phùng Chi càng phản ứng dữ dội, ghế bị cọ xát, dịch ra sau chẳng đáng kể. 
Chỉ một gậy đánh sau đầu, hai tên bắt cóc đánh gục được cô. 
Một tên hỏi: “Đào xong chưa?” 
Tên kia trả lời: “Rồi, cỡ 3 mét” 
Hai tên lần lượt nhấc bổng hai người rời khỏi căn nhà. 
Tư Dịch vừa chạy đến, hiện trường chỉ có cây đèn pin lăn lốc dưới đất. Hắn nhanh chân rời đi. 
Ở đây địa hình chủ yếu là đất, để ý một chút có dấu chân lún khá sâu giống sức người vác thêm một vật. 
Bị ném vào hố sâu, Phùng Chi không ngừng lấy chân đạp vào Mộ Di Quân, tay cô bị trói đành bất lực đạp qua đạp lại. 
“Cái xẻng còn lại đâu rồi? Tao để hai cái ở đây…hự” 
Người đàn ông phía sau không một động tĩnh tấn công. 
Hai tên bị xẻng đập vào đầu ngất lịm. 
Tư Dịch chưa dừng lại, đôi mắt sẫm vài tia máu đỏ, lý trí thôi thúc hắn ra tay thêm lần nữa. 
Mộ Di Quân bên dưới cố gắng leo lên, cô có thể nghe tiếng đập rất dã man, hình như bị nứt, cái gì nứt mới được… 
“Tư Dịch! Đừng! Dừng tay…” 
Cô đứng bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886646/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.