Chương trước
Chương sau
“Nương nương?” Bảo Lục khiếp sợ nhìn Cố Như Cửu đang nghiêng người ngồi dựa vào thành ghế, cứ tưởng là mình nghe lầm, Hoàng hậu nương nương lại muốn dùng hình phạt riêng?

“Nghe không hiểu sao?” Cố Như Cửu cúi đầu nhìn chén trà trong tay: “Bạch Hiền, mang nàng tới gian phòng bên cạnh đi, để cho nàng ta mở miệng nói.”

“Rõ.” Bạch Hiền sai hai thái giám khỏe mạnh kéo lục y cung nữ xuống phía dưới, cung nữ bị che miệng, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.

Thái giám chưởng sự cùng cung nữ chưởng sự trông thấy lục y cung nữ bị bịt miệng lôi ra ngoài, cảm giác rét lạnh từ dưới chân lan tỏa ra toàn thân, Cố Như Cửu còn chưa lên tiếng đã mềm nhũn người quỳ xuống.

“Bổn cung nghe cung nữ này nói, nàng là người của cục thượng thực các ngươi?” Cố Như Cửu lấy nắp trà gạt bọt trên mặt nước, phát ra tiếng va chạm lạch cạch khe khẽ lại làm cho hai chưởng sự càng thêm run rẩy dữ dội.

Chớ nhìn bọn họ đang nắm giữ chức chưởng sự cục thượng thực, thế nhưng ở trước mặt quý nhân này, sống hay chết chỉ trong vài câu nói mà thôi, cái gì công công cái gì cô cô, đều không có tác dụng.

“Hồi bẩm nương nương, mấy ngày trước Dương Liễu được phân công đến cục thượng thực, từ lúc đó đến nay nàng ta đều chăm chỉ làm việc, cho nên nô tỳ nhất thời sơ xuất không để ý đến, không ngờ nàng ta lại xông đụng đến ngự giá, nô tỳ có tội.” Cô cô chưởng sự gắng gượng đè nén nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, cất tiếng nói run rẩy: “Xin nương nương thứ tội.”

“Dương Liễu... Cái tên nghe rất hay.” Cố Như Cửu tựa tiếu phi tiếu nói: “Sắc thiển vi hàm lộ, ti khinh vị nhạ trần. Người đẹp tên cũng đẹp.”

Hai vị chưởng sự càng không dám thở mạnh, nghe thấy từng tiếng rên trầm thấp thoảng đến từ gian phòng bên cạnh, bọn họ không dám nghĩ tới Dương Liễu đang chịu hình phạt gì, mặc dù đã bị bịt kín miệng còn có thể phát ra những âm thanh đau đớn vậy.

Lại ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu mặt không thay đổi cúi đầu uống trà, giống như không nghe thấy động tĩnh truyền ra từ gian phòng bên cạnh, ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến cho hai người họ phát lạnh cả người, người ta đều nói Hoàng hậu là một người hiền hòa, không tùy tiện phạt hạ nhân, hết sức dễ thân, hôm nay lại tỏ ra ác độc như vậy, có thể thấy được con người cũng có lúc nghịch lân, chẳng phải dễ bị ức hiếp.

Đối với Hoàng hậu mà nói, có cái gì không được phép đụng vào?

Tự nhiên là Hoàng thượng!

Cái con tiện nhân Dương Liễu này cũng cả gan dám đứng ra câu dẫn Hoàng thượng, liên lụy bọn họ cũng bị truy cứu theo, quả thực quá to gan lớn mật, ngại bản thân sống thọ.

“Nếu Dương Liễu vừa được phân đến cục thượng thực, vậy trước đó nàng ta làm việc ở đâu?” Cố Như Cửu đặt chén trà xuống, nghe thấy tiếng kêu rên từ gian phòng bên cạnh càng ngày càng nhỏ, nói với Bẻo Lục: “Được rồi, gọi Bạch Hiền mang người tới đây.”

“Rõ.” Bảo Lục mặt trắng bệch đi tới gian phòng bên cạnh, thấy cung nữ tên gọi Dương Liễu kia ngoại trừ khuôn mặt vặn vẹo khó coi, thì trên người lại không có vết thương nào, nhân tiện nói: “Bạch công công, nương nương muốn gặp cung nữ này.”

Bạch Hiền tiếp nhận khăn tay do tiểu thái giám đưa tới xoa tay nói: “Nhiều năm không làm hơi ngượng tay một chút. Hoàng hậu nương nương muốn gặp tội tỳ này, thì tạm thời tha nó một mạng.” Nói xong, hắn quay sang nói với Dương Liễu: “Dương Liễu cô nương, Hoàng hậu nương nương xưa nay vốn tính hiền hòa, Dương Liễu cô nương nên ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi của Hoàng hậu nương nương, không thì chúng ta cũng lấy làm khó xử, cô nương đã hiểu rõ chứ?”

Dương Liễu căm hận liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Thấy nàng ta quật cường như vậy nụ cười trên mặt Bạch Hiền biến mất, đem khăn tay ném lên trên băng ghế bên cạnh nói: “Lôi ra đi.”

Bảo Lục thấy hai tên thái giám kéo Dương Liễu cả người đều mềm nhũn như thể không còn sức sống đi ra, liền nghiêng mình tránh ra, hơi ngập

ngừng một chút rồi mới bước đi theo.

Bạch Hiền chú ý tới cử động này của nàng, bật cười một tiếng, cất bước đi đến chủ điện.

“Hồi bẩm nương nương, Dương Liễu vốn là viên quan nhỏ ở Tĩnh An cung, bởi vì phạm lỗi, nên bị phạt đến cục thượng thực.” Cung nữ chưởng sự thầm hiểu rõ, trong chuyện này nhất định có điều gì mờ ám, nếu cung nữ thực sự phạm lỗi, sao lại bị phạt đến nơi béo bở giống như cục thượng thực thế này?

Nhưng đây là chuyện giữa các quý nhân với nhau, những người làm cung nữ như bọn họ nào dám xen vào, hiện tại sự việc vỡ lở, cũng chỉ cầu Hoàng hậu nương nương nhân từ, sẽ không lấy tánh mạng bọn họ mà thôi.

“Tĩnh An cung?” Cố Như cửu khẽ cười một tiếng, Tĩnh An cung là cung điện của Tiền Thái phi và Tôn Thái phi, mặc kệ việc này có liên quan đến hai vị Thái phi này hay không, chí ít cũng nên cảm kích hai vị Thái phi này.

“Bổn cung đã biết.” Tầm mắt của Cố Như Cửu đảo qua hai vị chưởng sự: “Cung có cung quy, thái giám và cung nữ đảm nhiệm đều được sắp xếp làm việc theo quy trình, các ngươi không làm việc theo đúng quy định, tất phải chịu phạt, thế nhưng về tình thì có thể lượng thứ cho các ngươi, phạt năm trượng, cắt hai tháng bổng lộc, nếu ngày sau vẫn còn để chuyện này tiếp tục xảy ra ở điện Trung Tỉnh, bổn cung nhất định nghiêm trị không tha.”

Điện Trung Tỉnh chính là chưởng quản nội cung của tất cả thái giám cung nữ mọi lĩnh vực, cục thượng thực cục thượng y... tổng cộng gồm sáu cục đều thuộc quyền quản hạt của điện Trung Tỉnh.

“Tạ nương nương, tạ nương nương.” Hai vị chưởng sự lúc này vui vô cùng, nghiêm phạt này đối với họ mà nói, thật sự là khai ân lớn, bọn họ dập đầu liên tục mấy cái với Cố Như Cửu sau đó mới lui xuống đi lĩnh phạt.

Ra khỏi chủ điện bọn họ lại trùng hợp gặp phải Dương Liễu đang bị thái giám kéo đến, hai người lạnh lùng hừ một tiếng, vội vã rời đi.

Vào nội điện, Dương Liễu bị hai tên thái giám ném mạnh xuống đất, nàng ta giãy giụa một lát, miễn cưỡng bày ra một thế quỳ: “Tội tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Thấy bộ dạng nàng ta như vậy, Cố Như Cửu nhắm mắt, trầm mặc một lát sau, mới mở mắt ra nói: “Nói đi, ngươi tiếp cận Bệ hạ với mục đích gì?”

Dương Liễu áp sát trán xuống đất, thanh âm run rẩy nói: “Hoàng hậu nương nương minh giám, nô tỳ chỉ vô ý xông tới thánh giá, không dám có tâm tưởng nào khác.”

“Ngươi vẫn không muốn nói thật sao?” Cố Như Cửu cau mày, thở dài nói: “Tay bổn cung chẳng bao giờ dính máu người, cũng không muốn dính, nếu ngươi vẫn khăng khăng một mực, bổn cung chỉ có thể phá lệ mà thôi.”

Tấn Ưởng không phải con ruột của tiên đế, lại sinh lòng kiêng kị đối với thế đại gia tộc, lẽ nào không ai nảy sinh tâm tưởng nào khác sau lưng hay sao?

Đến lúc đó nếu thân thể Tấn Ưởng lại xảy ra vấn đề gì, như vậy những thế gia đại tộc đương nhiên có thể mượn cơ hội này đề cử ra một tân đế mới, tân đế này có thể là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Tấn Ưởng, cũng có thể là một trong hai thế tử của Thụy vương.

Nếu nàng chẳng phải Hoàng hậu, hoặc không hề có tình nghĩa đối với Tấn Ưởng, như vậy cũng lười quản những việc này, nhưng bây giờ Tấn Ưởng là nam nhân của nàng, nàng không thể mở mắt đứng im nhìn người khác bày mưu tính kế hại người của mình được.

Sống lưng Dương Liễu cứng đờ, nàng vẫn tiếp tục phóng lao lại theo lao: “Nô tỳ… Nô tỳ thực sự không biết nương nương nói là ý gì.”

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe nói trong nhà cung nữ tên Dương Liễu này còn có một đệ muội, nếu nàng ta không cảm kích, chi bằng đem đệ muội của nàng ta tiến cung thẩm vấn, có lẽ người nhà nàng ta sẽ cảm kích rất nhiều.” Bạch Hiền đã nhìn quen những kẻ già mồm cố cãi này rồi, cũng biết phải dùng thủ đoạn gì để đối phó những người này thì hữu dụng: “Nương nương, không bằng nô tài cho tuyên triệu hai người này.”

“Đừng, đừng mà…” Dương Liễu lê người đến trước mặt Bạch Hiền, ôm lấy chân của hắn nói: “Bạch công công, bọn họ không biết gì đâu, cầu công công tha cho bọn họ.”

“Vậy ngươi có cảm kích hay không?” Bạch Hiền dùng sức hất mạnh tay của Dương Liễu đang nắm chặt chân của mình ra ngoài.

Thủ đoạn không cần mới mẻ, chỉ cần hữu dụng là được.

“Ta nói, ta đều nói.” Dương Liễu lại lê người sang, không ngừng dập đầu với Cố Như Cửu: “Nương nương, cầu nương nương tha cho người nhà của nô tỳ, bọn họ hoàn toàn không biết gì, nô tỳ biết sai rồi, cầu nương nương khoan dung tha thứ.”

“Được rồi, đừng dập đầu.” Cố Như Cửu đặt chén trà xuống: “Nói đi, rốt cuộc là ai phái ngươi đến, ai dạy ngươi hát làn điệu dân ca Cẩm Châu?”

“Nô tỳ… Nô tỳ vốn là cung nữ bên người Tôn Thái phi nương nương, có một ngày ngẫu nhiên nhìn thấy Bệ hạ, nô tỳ…” Dương Liễu ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hoàng hậu, thấy nàng mặt không chút thay đổi, lại co rúm người gục đầu xuống nói: “Về sau trong lúc vô tình nghe thấy Tiền Thái phi và Tôn Thái phi nhắc đến Bệ hạ, nói thân mẫu Bệ hạ, không, giọng nói của Thành vương phi hay như hát, chẳng khác nào giọng tiên tử, chỉ một khúc nhạc dân ca Cẩm Châu đã làm cho Thành vương kinh diễm không ngớt, nguyên quán của mẫu thân nô tỳ vốn cũng ở Cẩm Châu, cho nên nô tỳ cũng biết vài làn điệu dân ca Cẩm Châu…”

“Chẳng qua là chút hi vọng xa vời trong lòng của nô tỳ, không ngờ mấy ngày trước đây Tiền Thái phi nương nương nói với nô tỳ, bà sẽ nghĩ biện pháp để nô tỳ tới gần Bệ hạ, đồng thời… có thể trở thành sủng phi, nô tỳ nhất thời hồ đồ, lại nảy sinh chút tâm tưởng không đáng có…”

Dương Liễu lắp bắp nói, thế nhưng Cố Như Cửu vẫn nghe rõ, việc này Tiền Thái phi có can dự vào.



“Làm càn, Tiền Thái phi chính là phi tần của tiên đế, sao có thể làm loại sự tình này.” Cố Như Cửu giận tái mặt nói: “Ngươi cũng biết vu tội hậu phi sẽ bị tội thế nào không?”

“Những lời nô tỳ vừa nói đều là sự thật, cầu Hoàng hậu nương nương minh giám.” Nàng hốt hoảng vén lên tay áo, lộ ra cánh tay trắng noãn mềm mại. “Xin nương nương nìn xem, vòng tay này chính là Tôn Thái phi ban cho nô tỳ.”

Cố Như Cửu cúi đầu nhìn lại, thấy trên cổ tay của Dương Liễu quả thực đang đeo một chiếc vòng vàng rất đẹp, đồ trang sức thế này đeo trên tay cung nữ đã không hợp quy chế rồi.

Bảo Lục gỡ vòng tay vàng trên cổ tay Dương Liễu xuống, trình lên Cố Như Cửu.

Cố Như Cử không cầm vòng tay lên xem, chỉ liếc mắt ý bảo Bảo Lục trả lại cho Dương Liễu, nàng đứng lên nói: “Trước tiên nhốt lại, cho người trông giữ cẩn thận.”

“Rõ.” Bạch Hiền phất phất tay với thái giám phía sau, mấy tên thái giám bước lên phía trước nâng Dương Liễu lên, nhanh chóng kéo ra khỏi điện.

“Bạch công công.”

“Có nô tỳ.” Bạch Hiền khom người tiến lên.

“Cung nữ Dương Liễu này phải canh chừng cho cẩn thận, chớ để nguời khác đến gần.” Như Cửu trầm mặc một lát sau nói: “Ngươi đi nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta dám sợ tội tự sát, vậy muội muội của nàng ta sẽ thay nàng ta vào cung.”

“Rõ.” Sau khi Bạch Hiền rời khỏi cung Loan Hòa, mới đưa tay lên lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, Hoàng hậu nương nương của bọn họ tâm đủ ngoan độc, khiến người ta không khỏi rét lạnh trong lòng.

“Nương nương, việc này nếu truyền tới tai Hoàng thượng, phải chăng sẽ gây bất lợi cho người?” Bảo Lục do dự lên tiếng: “Với lại nô tỳ lo nếu như làm vậy… sẽ tổn hại đến thiên hòa.”

Cố Như Cửu nhúng tay vào chậu đồng, cẩn thận rửa sạch từng ngón tay: “Nếu Hoàng thượng chỉ vì chuyện này mà bất hòa với ta, cũng chỉ trách ta không biết nhìn người, gieo gió gặt bão.” Rút tay ra khỏi chậu nước, Thu La vội vàng lấy khăn tay bọc lại, lau sạch nước dính trên tay nàng.

“Còn chuyện tổn hại đến thiên hòa?” Cố Như Cửu nở nụ cười: “Lẽ nào khi nhìn thấy chuyện thế này xảy ra, mà ta vẫn phải tỏ ra là người hiền lành không giận không buồn, bình thản như không sao?”

Nàng nhìn bàn tay của mình, nhẵn nhịu trắng noãn, đường nhân duyên sâu đậm kéo dài: “Nếu là có người đựng đến ta, động nam nhân của ta, tổn hại đến thiên hòa thì đã làm sao?”

Bảo Lục quỳ gối phúc lễ, nhỏ giọng nói: “Là nô tỳ không nghĩ chu toàn.” Cố Như Cửu liếc nhìn nàng một cái, đứng lên nói: “Đi thôi, đi ngự thư phòng.”

“Rõ.” Thu La đưa khăn tay cho cung nữ đứng phía sau lưng, bước trước một bước, lướt qua người Bảo Lục. Bảo Lục sửng sốt, trầm mặc đi theo phía sau Thu La.

Hà Minh canh giữ ở bên ngoài ngự thư phòng, thấy Hoàng hậu qua đây, bước lên phía trước hành lễ vấn an.

“Có người nào khác ở bên trong sao?” Cố Như Cửu liếc nhìn cánh cửa ngự thư phòng khép hờ, nhỏ giọng hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ đang phê duyệt tấu chương, lúc này không có người nào khác ở cùng.” Hà Minh do dự một chút: “Nếu ngài muốn gặp Bệ hạ, nô tỳ lập tức vào truyền báo.”

“Không cần.” Cố Như Cửu giơ tay lên một cái, đi về phía trước vài bước, đứng nép mình sau cánh cửa liếc nhìn Tấn Ưởng ngồi ngay ngắn ở trước ngự án.

Bóng lưng hắn thẳng tắp giống như một thanh hàn đao, tán ra nhuệ khí không người nào có thể sao lãng. Mày kiếm mắt sáng, đẹp đẽ quý giá bất phàm, chỉ ngồi như vậy đã tỏa ánh sáng chói mắt.

Tấn Ưởng như vậy hoàn toàn bất đồng khi ở trước mặt nàng, người ở trước mắt này giống như một thanh kiếm sắc bén đã được mài bóng, bờ lưng giống như một khối minh ngọc tuyệt thế tốt nhất, hoàn mỹ lại ôn hòa, không cảm nhận được nửa phần nhuệ khí.

Nàng thu hồi ánh mắt, đi qua bên cạnh nói với Hà Minh: “Không cần nói với Bệ hạ là bổn cung đã tới.”

Hà Minh nghe vậy khom lưng chắp tay.

Cố Như Cửu ôn hòa cười, xoay người rời khỏi thềm ngự thư phòng.

Hà Minh nhìn bóng lưng Hoàng hậu nương nương rời đi, trong lòng khó hiểu, Hoàng hậu nương nương như vậy là thế nào?

Bên trong ngự thư phòng, Tấn Ưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa, ngoài cửa trống rỗng, không có bất cứ cái gì. Hắn nhíu nhíu mày, thả ngự bút trên tay xuống: “Hà Minh, đã giờ gì rồi?”

“Hồi bẩm Bệ hạ, đã giờ Thân một khắc rồi.”

“Đã trễ vậy rồi à?” Tấn Ưởng lại lần nữa cầm bút lên, phê duyệt mấy quyển tấu chương còn sót lại, sau đó đứng lên nói: “Đi, quay về Tử Thần điện.”

“Rõ.” Hà Minh cúi đầu đuổi theo.

Bên trong Tử Thần điện, Thu La đem hộp gỗ đàn trình lên Cố Như Cửu, sau đó hơi tò mò hỏi: “Nương nương, ngài tìm cái này làm gì?”

Cố Như Cửu chỉ cười cười chứ không nói thêm điều gì, mở hộp gỗ đàn ra, bên trong là một viên ngọc thạch hình giọt nước nhỏ tầm đầu ngón út, được người thợ khéo tay đục lỗ rất tinh tế, thế nhưng khi nhìn kĩ bên dưới giọt nước này, sẽ nhìn thấy hai chữ “Phúc Thọ” được khắc trên đó.

Giọt nước này được cột dây màu đỏ, là vật phẩm thường đeo cho trẻ con, đây cũng là một trong vô số các vật phẩm được Cố gia chuẩn bị cho nàng khi gả tiến cung, cũng là vật phẩm chuẩn bị cho hài tử tương lai của nàng.

“Phúc thọ song toàn, chính là Đại Cát.” Cố Như Cửu cười đem viên ngọc hình giọt nước này thả lại vào trong hộp, ngẩng đầu thấy Tấn Ưởng tiến đến, nàng quay sang nói với các cung thị phục vụ trong phòng: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Hà Minh đang đi sau lưng Tấn Ưởng hơi do dự một chút, cũng lui ra ngoài.

Tất cả các cung thị trong phòng thoáng chốc đã rút lui sạch sẽ, Cố Như Cửu vẫy vẫy tay với Tấn Ưởng: “Thần quân, đến đây.” Từ khi nàng kể câu chuyện hai huynh đệ thích một nữ nhân cho Tấn Ưởng nghe, Tấn Ưởng đã không thích nàng gọi hắn là đại lang nữa.

“Làm sao vậy?” Tấn Ưởng làm lạ khi nhìn thấy Cố Như Cửu trịnh trọng như vậy, cứ tưởng là có đại sự gì, vội vàng đi tới trước mặt Cố Như Cửu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cúi đầu xuống.” Cố Như Cửu cười nhìn hắn.

Tấn Ưởng nghe vậy liền ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sau đó thấy hình như Cửu Cửu cầm thứ gì đó thắt lên trên cổ của hắn.

Sau khi cột chắc xong, Cố Như Cửu đưa tay sờ sờ viên thạch hình giọt nước trước ngực hắn, cười nói: “Hiện tại thiếp đã cột chặt chàng lại rồi đấy.”

Tấn Ưởng cúi đầu, nhìn viên ngọc, màu sắc xinh đẹp, bên trên có khắc chữ rất nhỏ, nhưng lại rất có khí khái, có thể thấy được người thợ làm ra nó khéo léo đến mức nào.

Mặc dù biết vật phẩm này là đồ dành cho trẻ con đeo, Tấn Ưởng cũng không nghi ngờ, trái lại cao hứng nói: “Cảm ơn Cửu Cửu.”

“Chàng đã đeo đồ của thiếp lên người thì chính là người của thiếp, nếu có ai dám tranh giành chàng với thiếp, thiếp sẽ chặt đứt tay người đó.” Nét mặt Cố Như Cửu tuơi cười như hoa: “Nếu Thần quân đi cùng người khác, thiếp liền đem Thần quân khóa chặt lại không cho ai nhìn thấy nữa.”

Tấn Ưởng nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau nói: “Ta đối với Cửu Cửu, cũng là tâm ý như vậy.”

Hai người họ cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, một lúc sau Cố Như Cửu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày của hắn, rồi chậm rãi cong môi cười.

Tấn Ưởng đem ngọc hình giọt nước này nhét vào trong cổ áo, để nó áp vào lồng ngực của mình, để nhiệt độ của mình dần dần sưởi ấm viên ngọc lạnh lẽo ấy.



Trong Tĩnh An cung, Tôn Thái phi đang sao chép một quyển kinh thư, tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào làm rối loạn tâm tưởng của bà, khi đầu bút hạ xuống cũng sai lệch một đường.

Bà nhíu nhíu mày, nhìn nét chữ trên giấy, gác lại bút, vò tờ giấy phía trên ném sang một bên.

“Thái phi nương nương, nô tỳ có việc bẩm báo.”

Bà cúi đầu nhìn cung nữ phục vụ bên cạnh cho truyền người ở ngoài vào, thái giám ở bên ngoài sau khi bước vào liền báo: “Thái phi nương nương, Dương Liễu bị phạt, hiện đang bị tổng quản cung Càn Khôn là Bạch Hiền trông giữ.”

“Bạch Hiền của cung Càn Khôn trông giữ?” Tôn Thái phi được các cung nữ hầu hạ rửa sạch tay, xoa tay nói: “Không ngờ thú vị như thế, Hoàng hậu muốn xử người, lại một mực để người bên cạnh Hoàng thượng hô hoán, Dương Liễu đã nói gì?”

“Dương Liễu nói tất cả là do Tiền Thái phi nương nương chỉ điểm.” Thái giám nhỏ giọng đáp lời: “Trước khi Hoàng hậu nương nương hỏi, đã vận dụng hình phạt riêng.”

“Chẳng phải vị Hoàng hậu nương nương này trước nay đều rất thân thiện dễ gần sao? Cớ sao nay lại dung thủ đoạn này?” Tôn Thái phi tựa tiếu phi tiếu, đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài sân viện, hoa cỏ bên ngoài xanh tốt, rất có nhã thú: “Hoàng đế biết nàng dùng loại thủ đoạn này sao?”

“Dụng hình chính là Bạch Hiền tổng quản.”

“A, bổn cung thật xem thường vị Hoàng hậu này.” Tôn Thái phi cười nhạt: “Nàng ta muốn Hoàng thượng thấy nàng ta quang minh chính đại dụng hình?” Thay vì giả bộ hiền lành rộng lượng, không bằng để cho Hoàng đế cảm thấy tính tình nàng quật cường cũng thật lòng quan tâm hắn, đồng thời chuyện gì cũng không gạt hắn.

Cũng không biết vị Hoàng đế này có yêu thích bản tính thật này của nàng ta hay không? Lúc nam nhân yêu thì cái gì cũng tốt, còn lúc không yêu thì tính tình thật chính là bạo ngược, vị Hoàng hậu này còn quá trẻ, cho rằng Hoàng đế hiện tại đối với nàng ta chính là một tấm chân tình, chỉ vạn sự đại cát.

Thái giám không biết nên đáp lời thế nào, đành phải trầm mặc.

“Tìm người đem tin tức truyền tới bên phía Tiền Thái phi, cứ nói Hoàng hậu hoài nghi nàng sai sử cung nữ câu dẫn Hoàng đế, kì tâm gây rối.” Tôn Thái phi mỉm cười : “Cái đất hậu cung này, cần phải náo nhiệt một chút mới thú vị, mấy năm qua vắng lặng quá mức rồi.”

“Thái thái, trong cung truyền đến tin tức nói, kế hoạch đã thành.”

Trong phòng mờ tối, một phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ nghe vậy mỉm cười hài lòng: “Phải không?”

“Thái thái, ngài cần gì phải như vậy, nếu việc này bị phát hiện, không chỉ có ngài cùng lão gia công tử sẽ gặp khó khăn, ngay cả nhà mẹ đẻ ngài…”

“Là cô muội muội tốt của ta chứ chẳng phải ta.” Phụ nhân cười nhạt: “Ngươi không cần nhiều lời, trong lòng ta đều biết.”

Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn những người này sống ung dung thoải mái, mà con gái của bà, ngay cả một buổi lễ cập kê cũng không kịp tổ chức

đã phải ngậm ngùi nằm xuống lớp đất đen.

“Tư Mã Hương có lui tới với người nước Cao La?” Bà lại lên tiếng hỏi.

“Hôm qua bọn họ lại gặp mặt một lần.”

“Tốt.” Phụ nhân hạ thấp giọng nở nụ cười: “Như vậy mới không lãng phí ta âm thầm giúp nàng ta quét dọn mọi cản trở, ta ngược lại muốn nàng ta có thể bay thật cao, chạy thật xa.”

Như vậy lúc ngã xuống, mới đủ đau.

Con gái của bà không thể chết không nguyên bạch như vậy được.

Trong cung Tĩnh Tâm, Tiền Thái phi nghe thái giám bẩm báo lại, cười lạnh nói: “Đã nói là hoài nghi, vậy cũng chỉ có thể là hoài nghi, bổn cung không thừa nhận thì nàng ta có thể làm sao.”

“Thái phi nương nương, nô tỳ lo lắng đến lúc đó Dương Liễu không chống cự được, cứ một mực người đó chính là ngài, thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Thái giám hơi lo lắng nói: “Bệ hạ đối với Hoàng hậu nương nương rất tốt, nô tỳ lo lắng Hoàng thượng có thể vì chuyện này mà nảy sinh ý bất mãn với ngài.”

“Hoàng thượng làm con thừa tự của Thái hậu thì làm gì có chuyện hài lòng với bổn cung.” Tiền Thái phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta là phi tần của tiên đế, chỉ cần chuyện này không có chứng cứ xác thực, hắn không thể động đến ta, không phải cánh cửa ngôn quan đó chỉ gây khó khăn.”

“Thì cứ chờ xem, việc này mặc dù ta thoát không khỏi liên quan, thì phía Tôn thị cũng chẳng thể giữ được sạch sẽ.” Tiền Thái phi liếc mắt nhìn thoáng qua tĩnh an cung: “Bà ta cho rằng ta không nhìn ra tâm tưởng của bà ta sao, mưốn mượn tay của ta tính toán người, cũng phải nhìn xem bổn cung có nguyện ý hay không! Sai người nghĩ biện pháp loại trừ Dương Liễu, bảo nàng sợ tội tự sát, sau đó đem Tôn thị dắt kéo vào, nước này chỉ có càng làm càng đục, mới có nhiều cá nhảy qua.”

Năm đó khi bà ta cùng Tôn Thái phi còn làm phi tần của tiên đế, thì là đồng bạn đồng địch, tâm tưởng của người nữ nhân này có bao sau, bà hiểu rõ, cho nên hiện tại như thế nào sẽ tín nhiệm bà ta hoàn toàn?

Sứ thần ở kinh thành Đại Phong ăn chờ uống chực gần một tháng, rốt cuộc cũng lục đực chuẩn bị quay về, trước khi bọn họ rời đi, điều trông

mong nhất chính là hồi lễ của Đại Phong dành cho bọn họ.

Phải biết rằng khi tiên đế còn tại thế, chính là một người vô cùng hào phóng, chỉ cần bọn họ nói vài câu dễ nghe, liền nhận được một lượng lớn quà cáp.

Bất quá bây giờ vị Hoàng đế này tựa hồ cũng không thích nghe lời ngon tiếng ngọt giống như tiên đế, cho nên bọn họ đều là chờ mong, lại thấp thỏm. Nhất là sứ thần nước ManyBo đã đắc tội Đại Phong, lúc này cũng không còn sức để buồn rầu, bọn họ lo lắng sau khi về nước, không thể hồi báo nhiệm vụ quốc vương giao cho.

Trên thực tế Tấn Ưởng cũng không làm bọn họ thất vọng, ban thưởng bọn họ mấy thứ đồ chơi trông có vẻ không thể ăn cũng không thể dùng, để bọn họ mang về đưa cho quốc chủ của mình.

Cái gì, ngươi nói ngươi vượt đường xá xa xôi đến đây chẳng phải là chuyện dễ dàng gì sao?

Chẳng phải ngươi đến chúc mừng sao, nào có đạo lý tân khách đến chúc mừng còn mang hồi lễ về nhiều hơn cả tặng lễ chứ?

Còn dám nói lời vô ích?

Lẽ nào ngươi chẳng có thành tâm đến chúc mừng đế hậu, mà mục đích là đến tống tiền?

Ai cũng không dám nói mình tới tống tiền, càng thêm không dám đắc tội với quan viên hồng lư tự Đại Phong, cho nên chỉ có thể đàng hoàng thành thật tạ ân, làm bộ ra vẻ thật cao hứng, nhận lấy tất cả đồ vật gì đó mà Đại Phong ban cho quốc chủ nhà mình.

Tuy nói đồ không nhiều lám, nhưng đều là vật trân quý, không thấy nước ManyBo chỉ nhận được một phong thư trách cứ của đế vương Đại Phong sao?

So lên không đủ, so xuống có dư, bọn họ phải hài lòng.

Duy nhất chỉ có Ly quốc là ngoại lệ, bọn họ thu được được phẩm cùng lương thực cứu trọ của Đại Phong, mà vương tử của bọn họ cũng nhận được danh nghĩa giáo hóa ở lại kinh thành Đại Phong.

Hành động này trong mắt các sứ thần khác, chính là Ly quốc đổi lấy lương thực, đem vương tử mình ở lại làm con tin ở Đại Phong.

Cho nên mặc dù bọn họ ngưỡng mộ Ly quốc, nhưng bọn hắn vẫn không có ý định muốn đưa vương tử nước mình đến làm con tin.

Chỉ có Kỳ Liên sau khi nghe được tin này thì xụ mặt xuống.

Thà rằng dâng vương tử mình đi đi làm con tin cũng không muốn hợp tác với nước Cao La của bọn họ sao?

Cử chỉ này của Ly quốc khác nào đang đánh vào mặt của hắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.