Chương trước
Chương sau
Lý Hoài Cốc đứng ở trong sân. Người thiếu niên có ý chí và khí phách ấy sau sự việc phát sinh ngoài ý muốn lần đó đã biến mất không còn chút dấu vết. Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt có chút mệt mỏi rã rời nói: “Mẫu thân vẫn không muốn gặp mặt phụ thân sao?”

Từ khi muội muội gặp chuyện không may bỏ mình, tình cảm phu thê giữa phụ thân cùng mẫu thân dường như lãnh đạm hơn hẳn. Chỉ trong một đêm, mẫu thân thậm chí ngay cả cửa cũng không muốn để phụ thân bước vào. Bầu không khí toàn bộ hậu viện lạnh như băng, suýt nữa ngay cả hắn cũng không thể thở nổi.

“Công tử, thân thể phu nhân khó chịu.” – Người đáp lời là nô tỳ hồi môn bên cạnh Lý Ngô thị, giọng nói của nàng tuy ôn hòa lại tôn kính nhưng không che giấu được ý tứ Lý Ngô thị không muốn gặp ai.

“Ta biết rồi.” – Lý Hoài Cốc có chút mất mát, lại có cảm giác buông xuôi không rõ. Trên thực tế, sâu trong nội tâm hắn cũng không dám đối mặt với ánh mắt bi thống của mẫu thân. Quay sang cánh cửa đóng chặt rất cung kính hành lễ, hắn cất cao giọng nói: “Xin mẫu thân chú ý giữ gìn sức khỏe, ngày mai nhi tử quay lại thăm.”

Lý Ngô thị ngồi trong phòng mờ tối, lắng nghe âm thanh của con trai ngoài cửa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Bóng nữ nhân đầu tóc rối bời ẩn hiện trong gương đồng, tuy rằng da thịt trắng nõn như cũ nhưng đã không còn mịn màng phấn nộn giống như lúc còn trẻ.

Nàng hao tổn nửa đời người trong cái đình viện âm u quạnh quẽ này, đến sau cùng ngay cả con mình cũng không thể chăm sóc chu toàn.

“Lễ nghĩa liêm sỉ, thế gia vinh nhục.” Nàng cười ha ha, vung tay hất tất cả mọi thứ đang bày biện trên bàn xuống đất, khuôn mặt vừa cười vừa khóc như điên như dại: “Chẳng qua chỉ là một đống ô tạp, nam đạo nữ xướng ngụy quân tử mà thôi!”

“Phu nhân!” – Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của tiểu nha hoàn, chỉ là bình thường nàng rất uy nghiêm, không dám tùy ý vào cửa.

“Ta không sao.” – Sắc mặt Lý Ngô thị đột nhiên bình tĩnh trở lại, khom lưng nhặt hai nửa sừng tê giác vừa rơi xuống đất lên, sau đó nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc của mình, chậm rãi kết thành búi tóc.

Thứ Tư Mã gia muốn có, sao nàng có thể để bọn họ dễ dàng đạt được như vậy? Con gái nàng không thể lấy được thì Tư Mã gia cũng đừng nghĩ mình sẽ chiếm được.

Trên đời này, con gái nhà ai cũng có thể làm hoàng hậu, riêng chỉ có Tư Mã gia và Lý gia là không thể!

Trong kinh thành, trời liên tục đổ mưa phùn mấy ngày liên tiếp. Cố Như Cửu ở trong nhà đợi chừng mấy ngày, mỗi ngày uống đủ loại canh bổ thân và an thần, cảm giác mình sắp đi không nổi nữa, còn nghe rõ tiếng nước ọc ạch phát ra từ bụng mình.

Cũng may ngày hôm đó Thái hậu triệu kiến, nàng cuối cùng cũng thoát được hai chén canh thuốc bổ.

Mã xa từ trong Ninh Bình Hầu phủ lướt qua những con phố quen thuộc tiến thẳng qua Chu Tước môn vào hoàng cung, ngừng lại ngoài cửa lớn cung Khang Tuyền.

Cố Như Cửu vừa xuống xe ngựa liền thấy Lưu cô cô chờ ở cửa, lúc này liền nở nụ cười tươi nói: “Lưa cô cô dạo này khỏe không?”

“Cám ơn Huyện quân đã hỏi, lão nô hết thảy đều tốt.” – Lưu cô cô tuy là ma ma có địa vị nhất bên cạnh Thái hậu nhưng ở trước mặt Cố Như Cửu cũng không tỏ vẻ quý phái gì, trái lại còn khom người quỵ gối hành lễ với Cố Như Cửu.

Đưa tay nâng Lưu cô cô dậy, Cố Như Cửu cười híp mắt nói: “Cô đã để Lưu cô cô tự mình đến đón, xem ra rất nhớ ta rồi.”



“Huyện quân nói rất đúng. Mỗi ngày Thái hậu đều nhắc đến Huyện quân với nô tỳ.” – Nụ cười trên mặt Lưu cô cô càng thêm thân thiết – “Hơn nữa hôm nay cũng hỏi nhiều lần, chỉ sợ lúc này đang mỏi mắt chờ mong.’

Nghe thấy Lưu cô cô nói như vậy, Cố Như Cửu cũng bước nhanh hơn về phía trước, cuối cùng cũng bước vào trong nội điện.

Lưu cô cô nhìn bóng lưng vội vã của Cố Huyện quân, tiếu ý trên mặt vẫn chưa thay đổi. Cố gia che chở để nhị tiểu thư vẫn ngây thơ hồn nhiên như vậy, thảo nào Thái hậu luôn yêu thích. Hơn nữa các nàng phục vụ cung Khang Tuyền đều rất thích vị cô nương này, có lẽ chính bởi vậy nên nàng mới có chút lo lắng.

Người xấu trên đời này cũng không vì một người ngây thơ mà bớt ác đi.

Ngoài cửa lớn cung Khang Tuyền, ngự liễn chậm rãi dừng lại, Tấn Ưởng nương tay của Bạch Hiền, đạp lên ghế nhỏ đi xuống xe ngựa, mới vừa đi hai bước lại ho khan vài tiếng. Hắn rút ra chiếc khăn tay trắng thuần che miệng nói: “Bạch Hiền, cho người vào trong bẩm báo đi.” Hắn với Chu Thái hậu trên danh nghĩa tuy là mẹ con nhưng trong triều ai cũng biết họ không cùng huyết thống, nên chỉ cần không có chuyện quan trọng, hắn sẽ không tùy tiện bước vào tẩm cung của Thái hậu.

“Bệ hạ.” – Lưu cô cô nhìn thấy ngự liễn dừng lại nơi cửa vội bước ra nghênh đón, cung kính hành lễ với Tấn Ưởng: “Thái hậu nói, hễ bệ hạ qua đây, không cần bảo người vào thông báo, cứ đi thẳng vào là được rồi. Giữa mẹ con với nhau không cần quá mức câu nệ.”

“Mẫu hậu nói đúng, là ta quy củ cứng nhắc thái quá.” – Tấn Ưởng cười đáp, sau đó đi theo Lưu cô cô về phía nội điện.

Mặc dù bọn hắn đều biết rõ, nhưng lần sau Tấn Ưởng vẫn sẽ cho người thông báo như cũ. Có một số việc, trong lòng mình rõ ràng là tốt rồi, không cần biểu hiện ra ngoài.

“Cái loại nam nhân như Ngụy gia, bị đánh gãy xương còn nhẹ, không đánh hắn thật đau hắn sẽ không biết được đâu đúng đâu sai.” Chu Thái hậu chuyên chú nhún thuận ba mươi năm, cũng biết được đôi chút chuyện vừa xảy ra trước đó vài ngày của Ngụy gia, nàng cũng muốn mượn chuyện này dạy dỗ một chút cách cư xử của thế đời cho cô bé Cố Như Cửu mà nàng luôn yêu thương chẳng khác nào con gái ruột này: “Cửu Cửu cũng gần 12 tuổi rồi nhỉ?”

“Sang thu là con tròn 12 tuổi.” Cố Như Cửu ngồi bên cạnh gật đầu, vừa ăn hoa quả mới gọt xong. Vào đầu mùa xuân hoa quả còn rất ít, lúc này nàng đang ăn quýt, mấy loại trái cây này phải dùng cách đặc biệt mới có thể cất giữ được tươi đến bây giờ. Ở chỗ Thái hậu, có một ưu điểm là muốn ăn hoa quả gì cũng có, không cần phải lo lắng.

“Thời gian trôi qua thật mau.” – Chu Thái hậu suy nghĩ một chút lại nói: “Năm đó khi ta còn bằng tuổi con bây giờ, cũng đã hứa hôn rồi.” Tuy rằng đối tượng hứa hôn sau này đã lộ rõ là một nam nhân không đáng tin cậy, Chu Thái hậu cũng không cảm thấy chuyện này có gì không thể nhắc đến.

Cánh tay của Cố Như Cửu đang vươn ra lấy trái cây trên bàn bỗng dừng lại, sao đột nhiên Thái hậu nhắc tới cái này?

“Miệng lưỡi nhân gian lúc nào cũng khắc khe với nữ nhân chúng ta nhiều hơn so với nam nhân. Khoảng thời gian nửa năm ta hòa ly cùng với người nam nhân đó, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người buôn dưa lê chuyện này sau lưng ta, cho đến khi ta tiến cung, vẫn còn có người lén lấy chuyện ngày trước ra gây sự.” Giọng nói Chu Thái hậu bình tĩnh, có thể thấy được những lời đồn năm đó cũng không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với nàng: “Thế nhưng nữ nhân chúng ta cũng không thể bởi vì miệng lưỡi của họ mà để bản thân chịu ấm ức cả đời, nếu không sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

“Nói thật với con.” Thái hậu đột nhiên đè thấp âm thanh, dài cổ nghiêng sang Cố Như Cửu, nhỏ giọng nói: “Nếu không phải năm đó lão thầy bói mù nói ta mệnh cách quý trọng, ta cũng chẳng muốn bước chân vào cái chỗ này.”

Thấy Cố Như Cửu lộ ra ánh mắt kinh ngạc, Chu Thái hậu lúc này liền cười ra tiếng, ngồi thẳng người nói: “Bây giờ con còn nhỏ, ta cũng không biết nói mấy chuyện này với con có thích hợp hay không, nhưng ta luôn coi con như con gái của mình, cũng không muốn con bị người khác hại.” Nụ cười trên mặt Thái hậu thay đổi nhàn nhạt, lộ ra vài phần trịnh trọng: “Làm việc gì cũng cần lo lắng cho bản thân nhiều hơn một chút, tình thơ ý họa cũng tốt, dỗ ngon dỗ ngọt cũng được, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nghe tai này lọt tai kia thì thôi, tuyệt đối không được tin không được nghi, sai sót vẫn còn chút tình nghĩa với nhau.”

Thân là Thái hậu, Chu thị đem chuyện này nói với Cố Như Cửu đến nước này đã là quá nhân nhượng rồi. Mặc dù không có coi Cố Như Cửu là như con mình, nhưng cũng không xa không gần.

Cố Như Cửu chẳng phải người không biết suy xét, nàng đương nhiên phát giác được Chu Thái hậu thật lòng quan tâm đối với mình, liền nói: “Cô yên tâm, Cửu Cửu nhớ kỹ.”

Nghe thấy nàng hứa hẹn, Chu Thái hậu lại lần nữa khôi phục nụ cười trên môi, sau đó chợt nghe tiếng Lưu cô cô ở bên ngoài nói vọng vào: “Bệ hạ, mời.”



Tiểu Hoàng đế tới? Cố Như Cửu vội đứng lên, nghiêng đầu nhìn Chu Thái hậu, thấy nàng đã quay sang nghiêm chỉnh ngồi, bộ dáng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.

Nhìn thấy Tấn Ưởng đi tới, Cố Như Cửu quỳ gối nói: “Thần nữ bái kiến Hoàng thượng”

Tấn Ưởng từ lúc vào cửaa đã chú ý đến Cố Như Cửu đứng bên cạnh ghế, nên Cố Như Cửu còn chưa làm lễ xong đã bị hắn đưa tay cản lại: “Cố muội không cần đa lễ, mau ngồi xuống đã.” Sau khi nói xong, hắn lại quay sang vấn an Chu Thái hậu, nói vài lời khách khí với Thái hậu, lại quay sang nhìn Cố Như Cửu ngồi ở ghế sau.

Hai người ngồi đối diện nhau, không tránh được ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, vì vậy hai người lại len lén quan sát đối phương một chút, lại nhận ra một vài đặc điểm tốt từ trên người nhau.

Cố Như Cửu thầm nghĩ: Hay cho một mỹ thiếu niên ốm yếu, càng nhìn càng đẹp hơn so với lúc trước.

Tấn Ưởng thầm nghĩ: Muội muội càng nhìn càng xinh, má lúm đồng tiền trên má thật là đáng yêu, thật sự muốn đưa tay ra sờ.

Chu Thái hậu chú ý tới gương mặt Tấn Ưởng có hơi ửng đỏ, ân cần hỏi han: “Thân thể Hoàng thượng vẫn chưa khỏe?”

“Nhi tử không có việc gì, mẫu hậu không cần lo lắng.” – Tấn Ưởng quay sang cười với Chu Thái hậu.

Lực sát thương của mỹ thiếu niên chẳng phân biệt già trẻ, Chu Thái hậu nhìn thấy nụ cười này của con trai lập tức nhẹ giọng hơn mấy phần: “Dạo này cần chú ý ăn mặc theo đúng mùa đúng thời, con cần chú ý giữ gìn sức khỏe, bằng không lại phải uống thêm vài chén thuốc đắng.

Cố Như Cửu ngồi ở bên cạnh nhìn mẹ con Thái hậu đối đáp, trong bụng thầm nghĩ, mặc dù Thái hậu không xem Hoàng đế như con trai ruột, nhưng tuyệt đối không có ý tứ bồi dưỡng thành một Hoàng đế bù nhìn.

Mặc dù hai mẹ con họ nói chuyện vẫn còn khách khí với nhau, nhưng bên trong không hề có ý dò xét suy nghĩ của nhau. Nàng hầu như có thể khẳng định rằng Chu Thái hậu đối với quyền thế không có hứng thú.

Từ quá trình xử lý chuyện động đất, thái độ Thái hậu đã loáng thoáng biểu đạt ra. Đây cũng là nguyên nhân các thế gia lúc này rục rịch nảy sinh ý định đưa người đến bên tiểu Hoàng đế.

Nếu Thái hậu chống đối cùng tiểu Hoàng đế, bọn họ còn có thể mượn thế của Thái hậu, không thèm coi tiểu Hoàng đế ra gì. Thế nhưng Thái hậu cố ý không thèm đùa với bọn chúng, đóng cửa sống ung dung tự tại trong phòng, sau lưng lại an bài không ít trợ thủ đáng tin cậy cho tiểu Hoàng đế, đây không phải muốn nói rõ cho mọi người biết, ta chẳng có hứng thú gì với triều chính Đại Phong, các ngươi đừng đến đây tìm ta làm gì.

“Cố muội, muội thấy việc này thế nào?”

Cố Như Cửu nghe thấy tiểu Hoàng đế gọi mình, mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng đế nở nụ cười dịu dàng ôn như, không biết vừa nói đến chuyện gì.

Nàng sửng sốt một chút, sau đó hơi ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, ngoảnh đầu nhìn Tấn Ưởng: “Bệ hạ, ngài vừa mới nói chuyện gì vậy?”

Tấn Ưởng nhìn động tác sờ lỗ tai của tiểu cô nương đang ngồi phía đối diện, trái tim bất chợt đập liên hồi.

Bộ dáng sư muội nhìn hắn, trông thật đáng yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.