Chương trước
Chương sau
Cơn động đất qua đi đã được nửa tháng, khí trời đến nay vẫn không khá hơn, chẳng những không mưa, mà càng thêm âm trầm oi bức. Trong triều lo lắng bách tính dùng nước bẩn uống sẽ dẫn đến kiết lỵ, vì vậy mỗi ngày đều phái tuần tra đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuyên truyền, nước nhất định phải chín mới được uống, tuyệt đối không được vì vài đồng tiền tiết kiệm củi lửa mà đánh mất tính mệnh toàn gia.

Công bộ mỗi ngày cũng phái người tát vôi sống ở các nơi, dán các loại bố cáo các loại, thậm chí đưa ra quy định cấm đoán và chỉ định việc nào có thể làm, việc nào cấm làm cho bá tánh.

Cũng may, trong địa giới kinh thành này, hễ xuất hiện tiêu chảy hoặc phát hiện dân chúng phát sốt, không có quan viên nào dám lơ là tắc tránh hay vứt bỏ những bệnh nhân này mặc họ chờ chết mà đưa ra vùng ngoại ô yên tĩnh cách ly chăm sóc, ngày ngày phát thuốc miễn phí cho họ, ngược lại còn cứu sống không ít người.

Những động thái tích cực khắc phục hậu quả sau thiên tai một lần nữa thu về danh vọng cao cho tiểu Hoàng đế. Trong mắt dân chúng, hắn nghiễm nhiên đã là vị quân vương nhân đức đầy hứa hẹn, bỏ xa đế vương tiền nhiệm cả hơn mười tám cây số.

Dân chúng triều Đại Phong cũng là những người thiết thực cụ thể, ai tốt với họ thì họ khen, tuyệt đối không tiếc rẻ ngôn từ.

Tiểu Hoàng đế là người được lợi lớn nhất trong sự kiện lần này. Còn Cố Trường Linh can đảm đứng ra can gián, nhờ vậy danh tiếng cũng tăng cao. Trong mắt dân chúng, hắn là vị quan tốt có can đảm lại còn không màn tính mạng vì dân chúng. Trong mắt người đọc sách, hắn chính là nhân vật đại biểu cho đức tính cao thượng, thái độ làm người chính trực.

Trong mắt thế gia lúc này, trái tim bọn họ như bị tắc nghẽn, không có tâm tình suy nghĩ đến chuyện người khác phong quan, ngược lại họ đang gặp vận rủi.

Cho nên khi chuyện con gái thứ hai của Cố Trường Linh được thụ phong Huyện quân được truyền ra, không người cảm thấy lạ, trái lại còn cho rằng

chuyện này nên là như thế. Nửa tháng sau, nhị đẳng Hầu của Cố Trường Linh được thăng làm nhất đẳng Hầu, phu nhân của hắn cũng được phong làm Quận phu nhân, trong lúc nhất thời Cố thị ở kinh thành tiền đồ rộng mở, phong quang vô hạn.

Không ít người đố kỵ lại ngưỡng mộ với Cố gia nhưng ngẫm lại nếu sự việc này đổ lên người, bọn họ cũng không có dũng khí đem chuyện này bẩm báo lên trên giống như Cố Trường Linh. Vì vậy phần cực kỳ đố kị này từ từ chuyển thành chịu đựng và khâm phục, người khác có thể làm được, còn bản thân lại không thể làm được, không phục chẳng lẽ còn muốn ganh ghét sao?

Người ganh ghét cũng có nhưng Cố Trường Linh đã ghi dấu ấn sâu trong thâm tâm dân chúng, chẳng ai tỏ vẻ bất mãn với Cố gia dù chỉ một chút, ngược lại còn biểu hiện cảm khái và bội phục cử chỉ đại nghĩa của Cố Trường Linh, biểu thị mình cũng chính trực giống như Cố Hầu vậy.

Hình tượng bên ngoài của các quý tộc thế gia từ trước đến nay luôn luôn là chính trực thanh cao. Trải qua chuyện lần này, dù bọn họ thật tâm hay tôn sùng theo kiểu ngoài miệng, nhãn mác “vị quan tốt”đã được dán cứng trên người Cố Trường Linh, lại còn được đóng đinh chắc chắn.

Thế gia chú trọng nhất chính thể diện. Cố Trường Linh hiện tại có mỹ danh như vậy liền kéo theo toàn bộ người Cố gia dường như cũng cao lên không ít.

Kinh thành đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng phồn vinh của ngày xưa. Tỷ tỷ Cố Như Cửu là Cố Phán Kỳ dẫn theo cô gia Trương Thiệu về nhà mẹ đẻ.

Nghe thấy đại tỷ đã trở về, Cố Như Cửu cố ý thay một bộ quần áo mới bước ra viện. Mới vừa vào chính viện, chợt nghe tiếng cười từ phòng trong truyền ra, nàng liền gia tăng cước bộ chạy vào phòng, bất chấp việc hành lễ với phụ mẫu, huynh trưởng và chị dâu, liền đi về phía Cố Phán Kỳ.



“Tỷ tỷ.” Nhấc làn váy lên, Cố Như Cửu chạy chậm đến trước mặt Cố Phán Kỳ, tầm mắt nhanh chóng quét một lượt Cố Phán Kỳ từ đầu đến chân, quay đầu cười híp mắt với Trương Thiệu bên cạnh Cố Chi Vũ, rồi hành lễ: “Tỷ phu mạnh khỏe.”

“Thê muội.” – Trương Huân đứng dậy hoàn lễ, lại còn tặng một phần lễ vật cho Cố Như Cửu.

“Cảm tạ tỷ phu, tỷ tỷ.” – Cố Như Cửu tiếp nhận hộp quà, ngồi xuống bên người Cố Phán Kỳ, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ gần đây có khỏe không?”

Cố Phán Kỳ cong mắt mỉm cười, khẽ gật đầu: “Trương gia luôn đối với tỷ rất tốt. Tỷ phu muội là người ôn hòa. Đừng lo lắng cho ta.” Tình cảm giữa nàng và muội muội luôn thân thiết. Ban đầu xuất giá, nàng thấy muội muội từ trước đến nay chưa từng khóc vậy mà lúc đó lại khóc đến mức mắt mũi đỏ bừng.

Sau khi đến Trương gia, nàng luôn lo lắng nha hoàn hầu hạ bên người muội muội không đủ tỉ mỉ, lo lắng muội muội không có mình làm bạn sẽ tịch mịch cô đơn, mặt dù có nhiều lúc, chính nàng cũng hiểu rõ những lo lắng này là dư thừa. Thế nhưng, nàng chỉ có mỗi một cô em gái là Cửu Cửu, mà Cửu Cửu cũng chỉ có một người tỷ tỷ là nàng thôi, làm sao có thể không lo lắng?

“Nhìn thấy tỷ tỷ vậy, muội an tâm rồi.” Những lời Cố Như Cửu nói không hề sai. Địa vị giữa nam nữ ở triều Đại Phong, tuy không hà khắc giống thời đại Minh, Thanh trong lịch sử của nàng kiếp trước nhưng nữ nhân suy cho cùng vẫn kém hơn nam nhân. Lỡ như thái độ làm người bá mẫu Trương gia không tốt, tỷ phu không đủ thân thiết, chị em dâu lại bất hòa không coi trọng nhau, tất cả đều ảnh hưởng đến hạnh phúc hôn nhân.

“Mới có tí tuổi đầu, quan tâm việc này làm cái gì.” Cố Phán Kỳ thấy Cố Như Cửu ra dáng một tiểu đại nhân, bèn bật cười nói: “Tỷ là tỷ của muội, tỷ bị ức hiếp chẳng nhẽ không thể lên tiếng bênh vực sao?”

Cố Phán Kỳ có thể khẳng định, nếu như Trương gia dám đối xử không tốt với nàng, phụ mẫu và các huynh của nàng chắc chắn mang người đập đại môn Trương gia, không để mặc nàng chịu khinh khi.

Có người nhà như vậy đứng phía sau ủng hộ, nàng có gì phải sợ?

Cố Như Cửu che miệng cười trộm. Dung mạo của tỷ nàng càng lớn càng dịu dàng như nước, tính tình lại không như vậy, có thể thấy được chuyện lấy tướng so tâm là chuyện không chuẩn xác trăm phần trăm.

Dương thị thấy hai nữ nhi ngồi trong góc kẻ nói người đáp, mượn động tác nâng chén trà uống, quan sát phản ứng con rể một chút. Thấy Trương Huân không hờn giận, thậm chí mơ hồ có vài phần dung túng trong bụng, nàng hài lòng gật đầu.

Xem ra quyết định ban đầu đáp ứng lời cầu thân của Trương gia là vô cùng chuẩn xác. Cảm tình giữa phu thê có tốt hay không, có thể nhìn thấy được qua ánh mắt.

“Nhạc phụ đại nhân đã sớm báo động chuyện động đất lần này với tiểu tế, giúp cả nhà tiểu tế may mắn tránh khỏi khốn cùng, ân tình của nhạc phụ đại nhân, tiểu tế cảm động đến rơi nước mắt, thực là không biết làm sao báo đáp.”- Trương Huân hết sức kính trọng vị nhạc phụ Cố Trường Linh này, hơn nữa gia đình vị con rể vốn thấp kém không bằng.

“Ngươi tuy là con rể nhưng trong mắt ta, ngươi cũng chẳng khác nào con cái trong nhà. Người làm cha nếu có việc đương nhiên phải báo cho con cái trước, vốn là chuyện hiển nhiên, có gì cảm kích?” – Cố Trường Linh khoát tay: “Nếu còn nói những lời như vậy thì quá khách sáo rồi.”



Trương Huân nghe vậy cảm động đến đỏ con mắt, cũng không nói lời cảm ơn nữa. Sau khi dùng xong bữa cơm, mọi người ngồi quây quần uống trà. Cố Như Cửu liền phát hiện, vị tỷ phu này của nàng, quả thật hiếu thuận với cha nàng chẳng khác gì cha ruột ở nhà.

Xem ra trong mắt tỷ phu, địa vị cha nàng quả thực không thấp.

Trương Huân cùng Cố Phán Kỳ ở Cố gia chơi đến trời chạng vạng mới rời đi. Cố Như Cửu đưa mắt nhìn tỷ phu đỡ tay của tỷ tỷ bước vào mã xa rời đi, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

Biết tỷ tỷ sống hạnh phúc, nàng an tâm.

Lần này Trương Huân và Cố Phán Kỳ ghé chơi, một là về thăm người nhà, hai là đại biểu Trương gia nói lời cảm ơn với Cố Trường Linh.

Trước khi động đất xảy ra, Cố Trường Linh từng sai ta tớ cấp báo cho Trương gia hay tin, tuy trong lòng Trương gia chẳng mấy tin tưởng, nhưng nể mặt mũi thông gia nên cũng làm vài công tác chuẩn bị.

Ai biết mấy việc chuẩn bị cho có lệ này lại cứu vớt Trương gia, cả nhà bọn họ, từ già đến trẻ đều không ai bị thương vong, ngay cả đồ đạc quan trọng trong phủ hầu như đều còn nguyên vẹn. Ân tình này bao lớn, trong lòng bọn họ rất rõ ràng. Vì vậy, lão gia tử Trương gia mới cố ý để hai vợ chồng về một chuyến, cốt để quan hệ hai nhà ngày sau càng thêm thân mật hơn.

Thời gian qua thật nhanh. Hạ đi đông đến. Giao thừa qua đi Chớp mắt lại là mùa xuân.

Mùa xuân về, trăm hoa khoe sắc, từ trước đến nay các công tử tiểu thư thế gia thích nhất thời tiết này nên đây là khoảng thời gian bọn họ tha hồ chơi đùa đủ loại trò chơi.

Mấy năm gần đây hễ vào mùa xuân, Cố Như Cửu cũng sẽ thu được không ít thiệp mời. Chỉ là thiệp mời năm nay không còn giống mọi năm, có vẻ nhiều hơn rất nhiều.

Lật thiệp mời tranh hoa trong tay, Cố Như Cửu cười cười. Tư Mã gia mời nàng đi biệt uyển ở ngoại ô cưỡi ngựa ngắm hoa, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Tự tay viết một phong thư hồi báo đưa qua cho Tư Mã Linh, Cố Như Cửu cầm lấy thiệp mời tinh xảo lên đùa nghịch, nhớ lại những lời mấy hôm trước đây Thái hậu có nói với nàng.

Tranh của Tư Mã gia chẳng ít.

Có thể là tranh gì chứ? Bất quá là một hậu vị cùng cấp và địa vị trong tương lai mà thôi.

Một Hoàng đế mới mười ba tuổi đã quyết đoán và kiên định như vậy, sẽ tùy ý để cho Tư Mã gia tính toán hay sao?

Sợ rằng trong thâm tâm Tư Mã gia cũng hiểu rõ nên chân tay mới phải co cóng rồi lại không cam lòng cứ buông tha như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.