Ngôn Cách đắc ý nhìn người đàn ông, rồi nhanh nhẹn đi cùng mẹ Cố vào nhà.
Sau khi ăn xong bữa tối, mẹ Cố không cho hai người dọn dẹp, đuổi cả hai ra ngoài chủ yếu là bà muốn dành thời gian riêng tư cho họ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau, được vài câu bỗng dưng cả hai lại cùng im lặng, cả không gian chỉ còn mỗi tiếng cười đùa của đám con nít trong hẻm đang không ngừng hò hét.
Ngôn Cách vươn tay nắm lấy bàn tay người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “ Chú Cố, thật xin lỗi.”
Cố Dư quay sang nhìn, cô cúi gục đầu, nhìn chằm chằm mặt đất như thể muốn dán luôn hai mắt lên đó, hắn vươn tay còn lại xoa đầu cô, giọng điệu có chút oán giận.
“ Em nhìn đi, hôm đó anh chờ dưới nhà em suýt nữa bị muỗi đưa đi luôn rồi, vậy mà em còn chẳng thèm xuống gặp.”
Nói xong đưa cánh tay trần cho cô xem vết tích bị hành hung, một loạt nốt chấm đỏ nổi trên da.
Ngôn Cách lần đầu tiên không kháy mỉa lại, áy náy nói: “ Xin lỗi, hôm đó em không thấy tin nhắn thật, đến sáng mới đọc được.”
Cố Dư nghe xong thoải mái hơn hẳn, hắn ôm lấy vai cô kéo về phía mình, một tay đút vào túi nghêu ngao nói: “ Em phải đền bù thiệt hại cho anh đó.”
Ngôn Cách ngẩng đầu nhìn hắn, thắc mắc hỏi: “ Anh muốn đền bù thế nào??”
Người đàn ông nào đó bỗng nhiên cúi đầu lưu manh cười: “ Em cho anh cái gì thì anh nhận cái đó.”
Ngôn Cách cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907521/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.