Chương trước
Chương sau
Căn dặn Tô Phi kỹ càng xong hai người mới dắt tay nhau ra về, thật ra Ngôn Cách rất muốn ở lại chăm sóc cho hắn nhưng Tô Man Tử lại không chịu, sợ Ngôn Trì sẽ bất chợt tới nhà kiếm, không thấy mặt hai người còn không phải là chết chắc rồi à?
Ngôn Cách nghĩ tới mà tức, gương mặt thiếu nữ non nớt hiện lên tia tức giận, nghiến răng nghiến lợi như thể chỉ cần Ngôn Trì xuất hiện trước mặt là cô sẽ cắn nát gương mặt khốn nạn đó, nhưng nghĩ xe mình còn chưa lấy được đành phải nuốt cục tức xuống bụng, âm thầm ghim lại, chờ đợi thời cơ trả thù lại thì mới hả giận được, làm gì có anh trai quái nào mà kiếm chuyện với em gái vậy hả!!!?
Về tới nhà, khi cả hai cùng lên giường nằm ngủ, Tô Man Tử bỗng dưng cảm thán: “Không nghĩ anh ta cũng xả thân vì cậu lắm đó, lúc đó tim mình muốn ngừng đập luôn, anh ta cũng phản ứng nhanh thật bằng không cậu bị đè bẹp mất rồi.”
Khoảng cách từ Tô Man Tử gần với Ngôn Cách nhất nhưng vì quá hoảng mà cô không tài nào nhúc nhích được, vậy mà Cố Dư cách một cái bàn rộng nhảy vọt qua chắn cho Ngôn Cách.
Ngôn Cách đặt điện thoại xuống nệm, im lặng nhìn trần nhà, mãi lúc sau mới lầm bầm: “ Tớ thật sự rất khó chịu trong lòng.”
Tô Man Tử liền biết bạn thân mình đang tự dằn vặt, nhịn không được an ủi: “Cậu nghĩ nhiều làm gì, anh ta không thấy có việc gì là được, yêu nhau tất nhiên con trai phải nghĩ cho con gái nhiều hơn rồi.”
Ngôn Cách lại không nghĩ vậy, ai cũng phải được đối xử bình đẳng như nhau, làm sao chỉ vì cô là con gái thì đáng được hưởng nhiều quyền lợi vô lý như vậy được, từ nhỏ mẹ cô từng dạy, cô là công chúa nhỏ trong nhà thì người khác cũng là bảo bối của gia đình họ, cô không thể chỉ vì mình được cưng chiều mà bắt tất cả cũng phải theo cô mọi việc.
Tô Man Tử không đả thông não được bèn lắc tay chịu thua: “ được rồi, được rồi, anh ta không nên bị như vậy, cùng lắm cậu chăm sóc quan tâm lại là không phải huề sao?”
Ngôn Cách ừm đại một tiếng, tất nhiên cô cũng đã nghĩ như vậy rồi nhưng vẫn không thoải mái chút nào, cảm giác giống như bị thứ gì đó cứ gặm nhấm rấm rứt, khó chịu không tả được, haiz, thôi thôi, vẫn là cứ như Tô Man Tử nói đi.
……
Sáng ngày hôm sau.
Tô Phi đặt đồ ăn sáng mới mua về xuống bàn, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường nhịn không được cười nhạo: “Ái chà, chỉ là yêu cho có mà cũng liều mạng nhỉ? Nói nghe xem cảm giác lúc đó xem nào, có phải là rất rất hoảng đúng không??”
Nói xong cậu trưng bộ mặt hóng hớt nhìn chằm chằm Cố Dư, cậu đã nói thì cấm có sai, tên này một trăm phần phần trăm đã rung động rồi!!
Cố Dư bình tĩnh lấy đồ ăn ra, cắn một miếng bánh kẹp, giọng cà lơ phất phơ nói: “ Là đàn ông mày sẽ thấy nguy không cứu à? Nếu đổi lại là bạn của cô nhóc thì tao vẫn làm vậy, bớt suy diễn đi ông tướng.”
Trong lòng Cố Dư lại tự hỏi, nếu là người khác hắn thật sự sẽ lao nhanh ra che chắn ư? Lúc đó hắn chỉ cảm giác bản thân dùng tất cả sức lực lao ra thật nhanh….
Tô Phi cười khinh thường, mẹ, tao sẽ mở to con mắt xem mày bị vả thế nào, không ai rõ bằng người ngoài cuộc đâu nhé bạn!
“ À, mày nghĩ sao về chuyện làm cho Giang ca?” Bỗng nhiên Tô Phi đột ngột hỏi.
Cố Dư khựng lại, sau đó thờ ơ nói: “ Để xem đã.”
Tô Phi nghe vậy liền biết lần này Cố Dư thật sự suy nghĩ muốn làm chỗ khác, cậu không những chẳng thấy không vui mà còn rất mừng là đằng khác. Mặc dù Cố Dư là đứa ăn chơi quậy phá nhất những năm đi học, nhưng trình độ của hắn thật sự không phải giỡn, theo cách cậu thấy chính là hắn đã không muốn làm chứ một khi đã làm nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, chính vì vậy mà mấy năm nay cậu đều ra sức khuyên hắn ta làm một công việc khác, nhưng vẫn không chịu, đến bây giờ xem ra hôm gặp anh trai của Ngôn Cách ở trường đã làm Cố Dư nghĩ tới sau này.
Cũng phải thôi, Ngôn Cách là một viên ngọc quý chính hiệu của hào môn thế gia, nào có bố mẹ nào chấp nhận để con gái cưới một người thấp kém chứ, không phải cậu nói Cố Dư nghèo, mà là trong mắt những kẻ có tiền, bọn họ chỉ là một đám ô hợp không ra gì. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Tô Phi vẫn không ngừng chế giễu.
“ Ủa, sao tự nhiên nay mày lại muốn đổi việc thật vậy, không phải bảo sẽ làm với tao mãi à?”
Cố Dư không thèm trả lời cái tên đang móc mỉa mình, đúng là hắn nhận thức ra được khoảng cách của mình và cô nhóc quá lớn, nhưng hắn không cho rằng vì vậy mà bản thân mới nỗ lực muốn kiếm tiền, chỉ là sau này nếu có trường hợp thứ hai, hắn không muốn gây khó xử cho bên gái, tất nhiên lúc này hắn cũng đã quên rằng bản thân đã bảo không muốn quen ai thêm nếu hắn và Ngôn Cách chia tay.
Tô Phi cười ha hả hai tiếng chế nhạp, ừ ừ, cứ mạnh miệng đi! Để tao xem…
……..
Mấy ngày tiếp theo đúng là Ngôn Trì đã trở về trường, cũng rất thoải mái mà trả xe cho em gái, trong ánh nhìn dao găm của cô anh cười cười: “ Bạn trai em cũng quan sát kỹ thật đấy, rất giỏi.”
Ngôn Cách không hề nhiều lời lao lên thượng cẳng tay hạ cẳng chân đánh Ngôn Trì, mẹ nó cô nhịn uất ức mấy ngày nay hôm nay nhất định phải báo thù mới được.
Ngôn Trì cợt nhả vừa tránh vừa leo lên xe bỏ chạy mất dạng, còn không quên nháy mắt với em gái mình một cái.
“Tên khốn nạn nhà anh, có giỏi thì đừng bỏ chạy!!!!!!!! Ngôn Trì là đồ khốn khiếp!!!!!!” Ngôn Cách phẫn nộ gào thét trút giận, mẹ nó, cô còn chưa kịp đánh được cái nào!
…..
Lúc Ngôn Cách vừa tới Poc Poc đã là giữa trưa, mấy ngày nay Cố Dư vì tránh mẹ Cố mà lấy cớ ở lại quán, phòng nghỉ cũng trở thành phòng riêng của hắn nghỉ dưỡng, bình thường không có ai đi vào.
“ Chú chuẩn bị đi đâu vậy?” Nhìn Cố Dư đang sửa soạn quần áo, Ngôn Cách vừa đặt đồ ăn mới mua xuống vừa hỏi.
Cố Dư vươn tay mặt chiếc áo phông rộng màu trắng, động tác chậm rãi sợ động đến vết thương, giọng không nhanh không chậm đáp: “ Hôm nay lớp cấp hai của anh tổ chức họp lớp.”
Ngôn Cách đi lại vừa giúp đỡ hắn mặc áo vừa không ngừng lải nhải: “ Không được vận động mạnh, hạn chế ăn hải sản, rau, bắp nếp các thứ, bằng không vết thương sẽ thành sẹo đấy, nhìn không đẹp đâu.”
Cố Dư nhìn đỉnh đầu của cô không nhịn được bật cười: “ Đàn ông như anh mà sợ xấu à?”
Ngôn Cách vỗ một cái lên người hắn, trừng mắt nói: “Nhưng em thấy xấu!”
Cố Dư nhìn cô đáng thương: “ Em sẽ chê anh à?”
Theo bình thường có lẽ mấy cô gái sẽ nói những câu đại loại như “ em sẽ không chê anh”, “ em yêu anh không phải vì bề ngoài” ……
Nhưng đổi lại Ngôn Cách chính là thế này.
Cô nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, điềm nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, em sẽ chê chú, đã già còn có sẹo trên người xấu xí như vậy ai mà thèm.”
Cố Dư hừ lạnh một tiếng, bĩu môi hậm hực liếc cô: “ Còn không phải là vì em à?”
Ngôn Cách vỗ một cái thật mạnh lên cánh tay rắn chắn của hắn, trợn mắt nói: “Vậy em có phải nên cảm động, bưng cơm nước rót cho chú không hả?!”
Người nào đó cười vô sỉ, liếm liếm môi: “Anh cũng không thấy ngại đâu.”
“ Mau đi đi, tranh thủ mà về bớt nói nhảm.” Ngôn Cách lười đọ mặt dày với hắn, vỗ vỗ vài cái đuổi hắn đi.
Thật ra cô rất muốn đi cùng hắn, nhưng nghĩ lại như vậy có khi lại làm hắn không thấy thoải mái nên thôi, ở nhà chờ hắn về vậy.
“ Ừm, anh đi chút rồi về, à, lát có muốn đi dạo không anh đi cùng em+?” Ánh mắt Cố Dư dịu dàng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi môi đỏ hơi dẩu, làm hắn nhịn không được mà đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
Ngôn Cách đồng ý ngay lập tức: “ Cũng được, đến lúc đó chú cứ ở đó chờ em tới nha?”
Cố Dư gật gật đầu, nhéo má cô một cái thật nhẹ rồi mới bắt xe đi.
Ngôn Cách sờ sờ bên má vừa bị hắn nhéo, nhịn không được cười thầm! Sao tự dưng lại dịu dàng với cô vậy nhỉ!!!
……
Tô Phi vốn đến tìm Cố Dư, không ngoài dự đoán là chỉ thấy một mình Ngôn Cách đang ngồi lướt điện thoại, cậu vội hỏi: “ Cố Dư đâu rồi nhóc?”
Ngôn Cách nhíu mày, không vui mắng cậu ta: “Nhóc cái đầu anh!! Chú ấy đi được một lúc lâu rồi, có việc gì?”
Tô Phi như ngồi trên chảo lửa, đi qua đi lại không ngừng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, đã bảo đừng đi rồi cứ cố chấp! Cái tên điên này, bị điên thật rồi, bị điên thật rồi.”
Nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Tô Phi, Ngôn Cách lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cô hỏi: “ Chú ấy đi được nửa tiếng rồi, làm sao vậy hả?”
Tô Phi bực bội vò đầu, không vui nói: “ Cấp hai nó làm gì có bạn, cả trường đều xua đuổi chế giễu nó, khẳng định lần này là muốn làm nó xấu mặt thì có.”
Càng nói Tô Phi càng tức giận, cái thằng khùng này vì cái méo gì mà cứ khăng khăng đòi đi gặp mấy bọn ghê tởm đó!?
Ngôn Cách lập tức ngồi bật dậy, cô vơ lấy áo khoác trên sopha, túm theo cả Tô Phi đi, gào lên: “Anh mau hỏi cho tôi địa điểm bọn họ tổ chức chỗ nào đi.”
Mẹ nó, không phải Cố Dư từng nói lúc đi học hắn không có ai là bạn ngoài tên lắm chuyện cùng tên mặt lạnh kia ư? Làm sao cô lại quên mất tiêu được chứ!!! Cái tên điên họ Cố này, vì cái giống gì biết mà vẫn cứ đâm đầu đi vậy hả? Nghĩ đến cảnh hắn bị người ta miệt thị sỉ nhục, cô cảm giác một cơn lửa giận cuồn cuộn trỗi dậy trong lồng ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.