Căn dặn Tô Phi kỹ càng xong hai người mới dắt tay nhau ra về, thật ra Ngôn Cách rất muốn ở lại chăm sóc cho hắn nhưng Tô Man Tử lại không chịu, sợ Ngôn Trì sẽ bất chợt tới nhà kiếm, không thấy mặt hai người còn không phải là chết chắc rồi à?
Ngôn Cách nghĩ tới mà tức, gương mặt thiếu nữ non nớt hiện lên tia tức giận, nghiến răng nghiến lợi như thể chỉ cần Ngôn Trì xuất hiện trước mặt là cô sẽ cắn nát gương mặt khốn nạn đó, nhưng nghĩ xe mình còn chưa lấy được đành phải nuốt cục tức xuống bụng, âm thầm ghim lại, chờ đợi thời cơ trả thù lại thì mới hả giận được, làm gì có anh trai quái nào mà kiếm chuyện với em gái vậy hả!!!?
Về tới nhà, khi cả hai cùng lên giường nằm ngủ, Tô Man Tử bỗng dưng cảm thán: “Không nghĩ anh ta cũng xả thân vì cậu lắm đó, lúc đó tim mình muốn ngừng đập luôn, anh ta cũng phản ứng nhanh thật bằng không cậu bị đè bẹp mất rồi.”
Khoảng cách từ Tô Man Tử gần với Ngôn Cách nhất nhưng vì quá hoảng mà cô không tài nào nhúc nhích được, vậy mà Cố Dư cách một cái bàn rộng nhảy vọt qua chắn cho Ngôn Cách.
Ngôn Cách đặt điện thoại xuống nệm, im lặng nhìn trần nhà, mãi lúc sau mới lầm bầm: “ Tớ thật sự rất khó chịu trong lòng.”
Tô Man Tử liền biết bạn thân mình đang tự dằn vặt, nhịn không được an ủi: “Cậu nghĩ nhiều làm gì, anh ta không thấy có việc gì là được, yêu nhau tất nhiên con trai phải nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907511/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.