Ngôn Cách cảm thấy trong lòng thật khổ sở, trước đây có vô số người. cũng từng than thân trách phận với cô, nhưng vì sao cô cũng chỉ cảm thấy thông cảm cho bọn họ, còn đối với Cố Dư, lại giống như người trải qua muôn vàn biến cố đó là chính cô, đau khổ, bất lực cùng phẫn uất với cuộc sống này quá bất công, hắn năm đó vẫn chỉ là một người chân ướt chân ráo trong xã hội, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy? Là cha hắn gây ra, vì sao lại bắt hắn và mẹ gồng gánh mang tiếng? Càng nghĩ Ngôn Cách càng thấy khổ sở, mấp máy bờ mỗi vài lần vẫn không nói được chữ nào.
Khi Cố Dư vốn nghĩ cô sẽ không nói chuyện, bởi vì hắn thấy vẻ mặt phức tạp của cô biến đổi không ngừng, từ kinh ngạc, đế không biết làm sao, rồi đến thất thần, khổ sở cùng bất lực! Hắn biết, cô gái nhở trong lòng đang thương hại.
Ngoài ý muốn là Ngôn Cách bước đến, vươn tay ôm lấy cổ Cố Dư, dựa đầu vào vai hắn, giọng cô lầm bầm giống như hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu năm đó có em ở đó, nhất định sẽ đánh những kẻ dám bắt nạt chú một trận cho xem, con mắt của họ căn bản là bị mù, đầu óc thì có vấn đề mới có thể không biết phân biệt phải trái như vậy, hừ! Tức chết em rồi!”
Cố Dư cảm nhận sự bất mãn của cô gái nhỏ trong lòng, nghe như vậy thì có chút buồn cười, ngoài ra còn có chút nhẹ nhõm, hắn không hi vọng cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907503/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.