Chương trước
Chương sau
Ngôn Cách bảo là hỗ trợ thật ra chỉ rửa vài cái rau, lấy vài cái gia vị đưa cho hắn, cầm nắp đóng nồi lại mà thôi, nhìn hắn thao tác nhẹ nhàng làm, hai bàn tay hoàn mỹ múa lượn trước mặt, ánh mắt cô chắm chú nhìn có chút say mê, nhìn bao nhiêu lần cô vẫn bị từng khớp tay kia thu hút, hận không thể cầm ngày cầm đêm.
Cố Dư cảm giác ánh mắt nóng bỏng của cô rơi vào đồ ăn trong tay hắn, hắn nở nụ cười tà ác: “Đói hả?”
Ngôn Cách giật mình, cô lắc đầu như trống bỏi, cô hỏi: “Chú nấu ăn giỏi thật đấy, sau này có thất nghiệp thì mở nhà hàng cũng không thành vấn đề nha.”
“Dễ như nhóc nói tôi đã làm từ lâu rồi.” Cố Dư xắt củ cải từng khoanh tròn dày mỏng vừa phải xếp lên dĩa, trình độ nấu ăn của hắn cũng coi như tạm ổn, nhưng mở nhà hàng thì hắn chưa bao giờ nghĩ tới, huống chi hắn cũng không quá quan tâm tới ý định này.
Một tiếng sau đã ra ba món mặn, một món chay, một món canh, bày biện trên chiếc bàn tròn gỗ nhỏ, đơn giản nhưng rất đầy đủ, Ngôn Cách lôi điện thoại ra nhịn không được chụp lại mấy tấm hình, nhìn Cố Dư dính vào ảnh, động tác còn đang vòng tay ra sau tháo tạp dề,cô thoả mãn mỉm cười, thong thả cất điện thoại.
Một bữa ăn ba người rất hoà hợp, mẹ Cố bỗng dưng nói: “Tiểu Cách, con bấm nhiều lỗ tai vậy có đau không, còn có dưới môi nữa, nhìn qua rất đẹp nhưng bác cảm giác rất đau.”
Cố Dư tay cầm đũa hơi dừng, ánh mắt chuyển lên người Ngôn Cách, hắn cảm thấy ăn mặc thế nào cô cũng rất đẹp, mặc dù kiểu này nhìn cô có chút không đứng đắn, có chút hư hỏng, hắn lại sợ mẹ Cố nói vậy khiến cô không vui.
Ngôn Cách lại tỏ vẻ không sao cả, cô cười hì hì: “Khuyên môi cháu không có bấm lỗ, chỉ là loại đính kẹp lên thôi ạ, tai thì cháu bấm lỗ lúc học lớp bảy cũng không đau lắm ạ.”
Khuyên tai của cô là hồi đó cô đam mê một ca sĩ nhạc rock, phong cách hát nhạc của cô ấy rất đặc biệt, trong mắt người khác nghệ sĩ này có chút điên loạn phá cách, nhưng cô lại thấy rất cá tính, liền không do dự đi bấm lỗ khuyên, tai trái năm cái, tai phải ba cái, nhưng bây giờ cô chủ yếu chỉ mang khuyên tai trái, tai phải của cô sắp bít lỗ luôn rồi.
Mẹ Cố cũng cười, bà bảo: “Ngày xưa Tiểu Dư nhà cô cũng y như cháu, phá phách nghịch ngợm, từ đâu xóm tới cuối xóm bà con láng giềng ai cũng ngao ngán nó, bác là mẹ mà nói mấy nó cũng không nghe, mãi sau này nó mới thay đổi, được cái dù quậy nhưng thành tích học của nó rất tốt.”
Cố Dư hoàn toàn im lặng ăn cơm không xen vào, cảm thấy mẹ mình bắt đầu nói xấu mình thì khoé miệng giật giật mấy cái, hắn nhớ hắn cũng không có như Ngôn Cách hiện tại đâu nhỉ, ngoan ngoãn hơn cô gấp mấy lần!
Ngôn Cách vui vẻ vẫy vẫy đôi đũa, cao hứng nói: “A, Thật trùng hợp, thành tích của cháu cũng rất tốt, cháu chưa bao giờ rớt khỏi top năm thành phố.”
Mẹ Cố cùng ngoài ý muốn có Cố Dư kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ như không nghĩ cô lại học xuất sắc như vậy.
Ngôn Cách đắc ý giương giương gương mặt với Cố Dư, có phải cảm thấy bản tiểu thư giỏi lắm đúng không, đây đã là gì, cô còn thuộc diện được xét tuyển thẳng vào năm trường đại học nổi tiếng thế giới đó nhé, bởi vì điều này nên ba mẹ mới mặc kệ cô vô pháp vô thiên đấy.
Chờ đến khi ăn cơm xong mẹ Cố dặn con trai lát nữa đưa cô về rồi mới vào phòng nghỉ ngơi.
Cố Dư châm điếu thuốc, hút một hơi, ánh mắt tà tà liếc cô, giọng điệu ngả ngớn: “Không nghĩ tới nhóc con còn giỏi như vậy, đúng là làm tôi kinh hỉ.”
Ngôn Cách vuốt vuốt mái tóc, cô đắc ý nhìn lại hắn: “Không giỏi làm sao xứng được với chú.”
Cố Dư phun ra một làn khói, cười ha ha hai tiếng trầm thấp, âm điệu như bay bổng vờn quanh khắp căn phòng, một lúc lâu hắn mới mở miệng: “Cám ơn nhóc, hôm nay không có nhóc, mẹ tôi đúng là không biết làm sao.”
Ngôn Cách liếc nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Tôi cứ có cảm giác bác gái không được khỏe đúng không?”
Lúc dìu bà cô cảm nhận được nhịp thở của bà rất kỳ quái, ngắt quãng nặng nề, lâu lâu lại hít thật sâu rồi thở ra một cái thật dài, làm cô có cảm giác cơ thể của bà không được tốt cho lắm.
Cố Dư im lặng nhìn cô thật lâu, từ trong đôi mắt sáng ngời kia hắn thấy một tia lo lắng cùng thấp thỏm thật lòng, hắn đưa thuốc lên miệng, giọng trầm thấp hơn bình thường giống như kìm nén: “ Bà ấy bị suy tim….”
Ngôn Cách hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, bị suy tim? Cô bỗng dưng không biết nói gì an ủi hắn, mở miệng ra câu nào cô đều thấy thật giả tạo, nhìn dáng người hắn vô lực dựa vào ghế, gương mặt bỗng dưng trầm mặc, cô thấy tim mình giống như bị ai ngắt lấy một cái, thật đau, cô vươn người tới, cầm lấy bàn tay kia của hắn, mỉm cười nhẹ nhàng.
“ Nhất định bác ấy sẽ không sao đâu, bây giờ tiên tiến như vậy chắc chắn sẽ chữa được.”
Cố Dư nhìn cô vụng về an ủi, hắn có chút buồn cười, gương mặt lại trở về dáng vể lưu manh bất cần đời: “Tôi có lo lắng hả? Nhóc an ủi thật chẳng có cảm giác gì cả.”
Ngôn Cách: “…..” mẹ kiếp, bản tiểu thư nể tình an ủi còn dám soi mói đòi hỏi, thật uổng công chút ít đau đớn của bản tiểu thư khi nãy mà.
Cố Dư đứng dậy khoác áo, bảo: “Được rồi, tôi đưa nhóc về.”
Ngôn Cách nhìn đã gần bốn giờ chiều, cô nghĩ tới xe mình còn bên dưới, có chút rầu rĩ, cơ hội hắn đưa về bao năm mới có, như thế nào lại phải đi hai xe cơ chứ???
Xuống tới lầu dưới Cố Dư chuẩn bị dắt xe ra, liền bị một bàn tay nhỏ nhắn ngăn lại, hắn quay sang nhìn, cô liền trưng vẻ mặt cười chân chó: “Chú Cố, hay là đi xe chú đi, xe tôi tạm để chỗ chú.”
“ Vì sao? “ Cố Dư cười như không cười nhìn cô.
“ài, chẳng phải mấy ngày trước giận chú tâm tình không vui tôi đi gây chuyện khắp nơi sao, sau đó mẹ tôi đòi giam tôi, còn đòi đập nát xế cưng của tôi nữa, nếu tôi lái về sợ sáng mai dậy liền không thấy nó nữa rồi!” Nói xong cô còn trưng ra vẻ mặt uỷ khuất lau lau khoé mắt.
Cố Dư lười đôi co với cô, nửa đầu thì hắn tin, nhưng nửa sau chắc chắn cô biạ chuyện, nếu mẹ cô muốn đập còn để cô lái ra ngoài như thế này ư, nghĩ tới cô gây chuyện mấy ngày trước hắn tự dưng có cảm giác thoả mãn, nếu nghe cô thoải mái, hắn đảm bảo có cách cho cô tự đi bộ về.
“ Được rồi, khi nào lấy xe thì bảo tôi.”
“ Dạ dạ, sẽ không lâu đâu.” Ngôn Cách đạt được mục đích liền đứng thẳng tắp, ra dấu ok, hai mắt cười tít lại.
Ngồi đằng sau xe, Ngôn Cách với hai tay vòng lên eo của Cố Dư, cảm nhận được người đằng trước khựng lại, hắn quay đầu nhìn cô, cô liền vô sỉ cười hai tiếng.
“ Tôi ngồi không vững, ôm chút thôi, chỉ chút thôi!”
Cố Dư thế mà khác mọi khi không trưng ra vẻ mặt thối, hắn cười nhẹ, giọng nói có chút xấu xa: “ Không sao, tôi cũng không bị lỗ.”
Ngôn Cách: “….” Cô cứ cảm giác Cố Dư bị hồ ly nhập là thế nào? Cứ thấy hắn nham hiểm làm sao ấy, là cô bị ảo giác rồi phải không??????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.