Bầu trời bên ngoài chuyển từ nắng gắt đến chiều tà, cuối cùng cửa phòng cô cũng bị người bên ngoài dùng chìa khóa sơ cua vặn mở.
Đình Phong đeo tạp dề, chống hông, cực kỳ bất lực khi nhìn cảnh tượng bên trong phòng. Dẫu không phải lần đầu trông thấy, nhưng mỗi lần đều khiến anh có cảm giác hết sức vi diệu. Anh đã luôn thắc mắc rằng bằng cách nào mà cô có thể bày bừa cả căn phòng trở nên lộn xộn đến mức này.
Cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ để thoáng khí, gió lùa vào làm lay động chiếc rèm mỏng. Tuyết Ly ngủ gục trên bàn, mày hơi nhíu lại vì tư thế không được thoải mái, chiếc kính chưa kịp tháo xuống nằm lệch ở một bên mặt. Đình Phong đi qua đỡ lấy đầu cô để cô ngồi dậy, tháo kính ra đặt lên bàn, sau đó bế cô trở lại giường, cuối cùng mới xắn tay áo dọn dẹp.
Nhìn đi nhìn lại, dù cô là em gái của anh nhưng anh vẫn thấy cô là một người khó đoán. Từ khi còn nhỏ, cô đã có một niềm đam mê cháy bỏng với những cuốn sách mà chẳng một ai có thể giải thích được. Cái anh thường thấy nhất ở cô chính là sách, luôn luôn là sách, lúc rảnh sẽ xem sách, lúc ăn cũng xem sách, không có sở thích nào khác. Chỉ có sách.
Ngẫm lại mới thấy, dường như Hồng Hoa là người duy nhất có đủ kiên nhẫn ở bên cạnh Tuyết Ly, và cũng là người duy nhất Tuyết Ly xem là bạn. Suốt những năm học, từ cấp một cho tới hết cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-trang-ram/2864686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.