Tuyết Ly được Gia Bảo ôm lên xe, cô len lén liếc anh mấy lần, nhận thấy anh đang giận thì có hơi luống cuống. Cô không biết làm sao để dỗ anh cả, nhưng mà cô lại không chịu được cảnh anh cứ nghiêm mặt và lạnh nhạt với cô.
Gia Bảo đã để ý Tuyết Ly cứ không ngừng ngọ nguậy ở ghế lái phụ rồi, nhưng bây giờ anh thật sự không dễ chịu đâu. Nếu anh cứ cho qua chuyện này dễ dàng như vậy thì chắc chắn cô sẽ lại phạm lỗi tiếp, sau đó lại tiếp tục đi gặp những kẻ luôn nhắm vào mình một cách không phòng bị như vậy.
Tuyết Ly mím môi, cúi thấp đầu, vừa chán nản vừa uể oải. Cô mở hộc xe ra, rút khăn giấy rồi lau đi những giọt nước trên trán và cổ.
Lúc về đến nhà cô, Gia Bảo mở cửa xe đi vào trước, Tuyết Ly thì chậm chạp đi theo phía sau. Càng lúc cô lại càng cảm thấy bất an, càng lúc lại càng lo sợ.
Anh không để ý đến cô nữa. Bình thường lúc đi với nhau, anh bao giờ cũng đứng cạnh cô, nắm tay cô, đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng. Vậy mà kể từ lúc đưa cô ra khỏi quán cafe, anh chẳng nói chẳng rằng, cũng không còn nhìn cô nữa. Ngay cả việc chờ cô anh cũng không muốn làm.
Hình như... anh ghét cô mất rồi.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Tuyết Ly đau nhói, vô cùng khó chịu, vành mắt cũng dần đỏ lên. Tới lúc không nhịn được nữa, cô khịt mũi, không ngờ lại thành công thu hút được sự chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-trang-ram/2864608/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.