Hai ngày trôi qua đối với Mộc Nhan như cực hình, không có mạng, không có điện thoại. Thứ cô nhìn thấy chỉ là bốn bức tường màu xám và người hầu mang cơm đến cho cô. Cô đi vệ sinh cũng có người giám sát, cô định nhân lúc họ tháo dây xích cho cô thì sẽ chuồn đi dù sao chỉ là người hầu nữ cô đối phó được. Nhưng điều cô không thế ngờ là đến cả người hầu là nữ, thực lực võ nghệ còn điêu luyện hơn cả cô. Quân Mạc Phàm đúng là tên đáng gờm, cô khinh người quá rồi. Đang ngồi ngẩn ngơ ở trên giường thì cửa phòng mở ra, một thân ảnh quen thuộc bước vào. Mộc Nhan nhìn thấy anh thì khí tức trong người tích tụ hai ngày nay liền bùng nổ. Cô không do dự đứng trên giường dùng chân không bị xích tung cước về phía anh. Vì cô ở trên cao đá xuống quá bất ngờ nên anh chỉ kịp dùng tay để đỡ, do tay bên kia bị chấn thương ở xương mới hồi phục nên phản xạ chậm nên tay bị thương còn lại đưa lên đỡ trước. Mộc Nhan điên tiết hét vào mặt anh:
- Quân Mạc Phàm, tên khốn nhà anh! Anh nhốt tôi ở đây rồi không thấy tăm hơi đâu. Định tra tấn tôi bằng cách này ấy hả, Liễu Mộc Nhan từ trước đến nay không... biết...sợ... là...gì....
Đang hăng say mắng người thì bất chợt thấy phía tay vừa đỡ cú đá của cô bắt đầu rỉ máu thấm qua lớp vải băng, thấm cả vào tay áo sơ mi trắng của anh. Cô lùi về sau vài bước giọng lắp bắp nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3616942/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.