Như mọi ngày, Mộc Nhan sáng sớm đã đến thăm anh. Đến chiều tối cô đứng trước cổng bệnh viện đợi xe đến đón về nhà, nhìn bầu trời nổi gió báo hiệu cho một cơn mưa rào sắp kéo đến khiến trong lòng cô bồn chồn. Mộc Nhan đang phân vân không biết nên về hay ở lại cùng anh đêm nay thì bỗng có cuộc gọi đến, là Chí Dư:
- Chí Dư! Giờ này gọi điện cho mình có chuyện gì không?
Giọng Chí Dư đầy yếu ớt bên kia vọng lại:
- Mộc Nhan...xin lỗi đã làm phiền cậu giờ này...nhưng tớ...
Giọng nói khó khăn của cậu khiến cho Mộc Nhan lo lắng, cô khẩn trương đáp lại:
- Chí Dư! Cậu sao vậy?
Chí Dư im lặng một hồi rồi lên tiếng:
- Mình bị nhốt ở phòng học không thể về nhà...
Mộc Nhan quên mất là Chí Dư có một môn không qua nên phải học tiếp để thi lại và còn cùng lớp với mấy tên hay bắt nạt cậu. Cô lên tiếng đáp:
- Chí Dư! Cậu...vẫn ổn chứ!
Đáp lại lời cô là tiếng thở nặng nề và tiếng điện thoại rơi xuống sàn. Mộc Nhan vội vã lên tiếng:
- Chí Dư! Mình qua giúp cậu mở cửa! Đợi mình nhé!
Nói xong cô cũng cúp máy, nhanh chóng bắt xe chạy đến trường. Do là trường tư có kí túc xá nên hiện tại dù đã tối trường vẫn mở cổng, cô vừa đặt chân vào tòa nhà thì cơn mưa đã kéo đến. Hạt mưa rơi một cách nặng nề lọt vào tai Mộc Nhan khiến cô hụt một bước. Nhưng nghĩ đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3616938/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.