Thuyền bỗng dưng di chuyển mạnh, đôi guốc của cô cứ vậy mà rơi xuống biển. Nhưng may thay lúc này có người phát hiện bắt đầu hô to:
- Cứu người! Cứu người! Có người sắp rơi xuống biển rồi!
- Ở đây!
- Mau kéo cô ấy lên!
Mọi người vẫn cứ hô nhưng chỉ thấy người đến xem chứ chưa ai chịu cứu cô lên, cảm thấy bản thân bắt đầu đuối dần, khi tay cô tuột khỏi lan can thì một bàn tay dài nhưng gầy nắm chặt lấy tay cô, giọng đầy hoảng sợ:
- Mộc Nhan! Mau nắm lấy tay tớ! Đừng buông ra! Làm ơn!
Mộc Nhan cố gắng mở đôi mắt nhìn người nắm lấy tay mình, hình ảnh thiếu niên gầy gò cùng với trồng sách lớn đập vào mắt cô:
- Chí Dư!
Chí Dư hốt hoảng, đôi tay gầy gò gắt gao nắm lấy tay cô mặc cho cả nửa người đã chới với ngoài lan can, giọng gấp gáp vang lên:
- Mộc Nhan, đưa nốt tay còn lại cho tớ đi. Mau lên!
Chí Dư không ngờ khi mình vừa đi ra thì thấy cảnh cô đang lơ lửng bên ngoài lan can, anh không nghĩ nhiều liền muốn đỡ lấy cô. Nhưng cơn đau do tiêm thuốc teo cơ vừa dứt, cơ thể chưa kịp thích nghi nên việc kéo cô lên có chút khó khăn. Mồ hôi lạnh trên trán anh bắt đầu tuôn ra mặc cho gió biển về đêm toàn hơi thở lạnh lẽo. Mộc Nhan thì có chút đuối sức do phải lơ lửng một thời gian lâu, cô cũng cảm nhận được cơ thể của Chí Dư không chịu nổi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574440/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.