Mộc Nhan đã quay trở lại lớp học được một tuần, cô cũng thường xuyên liên lạc với ba mẹ Dương. Họ kể cho cô rất nhiều câu chuyện trước đây về Mộc Nhan, cô thấy rằng họ đã từng có được hạnh phúc như thế nào nhưng ai đó đã cướp đi tất cả. Dù giờ họ đã mất đi một người quan trọng nhưng họ vẫn phải cố sống, sống thay cho cả cuộc đời cô ấy. Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, cô vô thức đâm phải ai đó, chồng sách đang bê liền rơi xuống. Cô vội lên tiếng:
- Mình xin lỗi! Cậu không sao chứ?
Nam sinh với mái tóc dài che hết khuôn mặt, cậu im lặng ngồi xuống nhặt từng quyển sách, nhìn động tác có chút lúng túng. Cô thấy vậy cũng cúi xuống nhặt cùng:
- Là mình khiến sách của cậu rơi, mình nhặt giúp cậu nhé!
Nam sinh không nói gì, vẫn tiếp tục nhặt từng quyển sách. Lúc này hai nam sinh lại gần đá vào người khiến cậu ta ngã ra đất, giọng quát tháo thô lỗ vang lên:
- Thằng thần kinh này, tao bảo mày bê sách đến thư viện trả cho tụi tao mà mày làm cái quái gì vậy!
- Mới vào được một tuần mà bắt đầu phản đấy à, không nhờ tao thì mày nghĩ mày có ích gì trong cái lớp này, nhìn gớm chết đi được!
Mộc Nhan giờ mới để ý, những nam sinh này không thuộc lớp dành cho thượng lưu, chỉ thuộc giới nhà giàu. Nhìn thái độ hống hách bắt nạt người khác của bọn họ, cô chán ghét lên tiếng:
- Là tôi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574438/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.