Sáng hôm sau Mộc Nhan tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, cô không biết rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng mình bị Mạc Phàm quát sau đó giận dỗi bỏ ra ngoài rồi sau đó không biết gì nữa, giờ lại đánh một giấc ngủ ngon trên giường? Mộc Nhan vò đầu khó chịu vì sự kì lạ này của bản thân, lúc này có âm thanh quen thuộc vang lên ở bên cạnh:
- Em thấy sao rồi?
Mộc Nhan giật mình quay ra nhìn anh, một cảm giác ngại ngùng xuất hiện, cô cúi đầu giọng lí nhí trả lời:
- Em không sao…
Quân Mạc Phàm thở dài nói:
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng với em.
Mộc Nhan lắc đầu nói:
- Là lỗi của em đã tùy tiện đụng vào đồ của anh.
- Em nhớ chuyện xảy ra ngày hôm qua chứ?
Mộc Nhan ngơ ngác nhìn anh thắc mắc:
- Hôm qua em bị làm sao hả?
Anh lắc đầu nói:
- Không có, lúc em ra ngoài đột nhiên ngất đi thôi. Chắc em mệt lắm hả?
Mộc Nhan dù vẫn thấy khúc mắc nhưng cũng chỉ lắc đầu cho qua. Cả hai rơi vào bầu không khí im lặng khó tả. Quân Mạc Phàm ngập ngừng lên tiếng:
- Em thấy em ấy rồi nhỉ, em ấy tên Mộc Nhan…
Mộc Nhan không biết tại sao có chút buồn bã trong lòng khi anh nhắc đến người con gái ấy, giọng cô nhẹ bâng cất lên:
- Vâng, cô ấy thật sự rất đẹp. Đặc biệt là nụ cười…
Mạc Phàm cười, nụ cười ấy chứa đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574434/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.