Tại một biệt thự rộng lớn xa hoa lấy chủ đạo là màu đen mang phong cách Châu Âu. Thoạt nhìn như một mê cung không tìm thấy lối ra. Đôi bàn chân trần nhỏ bé trắng hồng đang không ngừng chạy khắp dãy hành lang. Tiếng thở dốc không ngừng phát ra từ đó, dường như đã chạy được rất lâu rồi. Đôi chân nhỏ bé dừng lại một nhịp, khuôn mặt xinh xắn tựa điểm vẻ còn non nớt, đôi mắt hạnh nhân mở to đầy vẻ hoảng sợ nhìn xung quanh. Thân hình nhỏ bé cao khoảng chừng 1m60 run rẩy không ngừng, trên người mặc một chiếc váy lụa màu hồng phấn. Nhưng điều đáng chú ý là phần vai trái đang không ngừng chảy máu, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống tà váy khiến nó trở nên dị thường. Cô dồn hết sức lực chạy về phía trước loay hoay tìm lối thoát. Nhưng nơi đây như một mê cung, cô có chạy cỡ nào thì phía trước vẫn chỉ là một dãy hàng lang đầy tăm tối.
Từ đằng xa, một thân ảnh cao chừng 1m87, trên người mặc bộ âu phục màu đen đang từ tốn trải đôi chân dài nghễ ngạo đi về hướng này. Mỗi bước chân tạo ra tiếng động lạnh lẽo chết chóc trong không gian im ắng đến đáng sợ. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía, giọng âm trầm vang lên:
- Dương Mộc Nhan! Quay lại đây!
Nghe được giọng nói phát ra từ sau lưng mình, cô càng hoảng loạn chạy nhanh hơn mặc cho vết thương đang ngày càng chảy máu nhiều hơn. Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574410/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.