Những ngày tháng cuối năm luôn luôn bận rộn, phần vì những trận đấu thí mạng tiền cược thì càng ngày càng lớn, phần vì các khu phố đèn đỏ và tiền nợ cũng theo năm mới mà rũ rượi kéo tới.
Không hiểu tại sao dạo này Lâm Sang lên sàn đấu lại không liều mình như lúc trước! Hắn Sợ… Rồi lại luyến tiếc?!
Từ ngày bước chân vào con đường tội lỗi này Lâm Sang cũng chẳng biết sợ ai, còn cuộc sống này… Dù sao cũng có ai luyến tiếc hắn đâu chứ?! Có thể ngay cả người con gái trước mắt này cũng sẽ thật hạnh phúc khi hắn chết đi. Cô chắc không luyến tiếc hắn đâu… Còn hắn, ánh mắt Lâm Sang khẽ nhìn về cô gái đang cúi đầu ăn cơm kia rồi khẽ cười trào phúng.
“Hắn luyến tiếc cô.”
Từ đêm hôm đó hắn và cô chung sống, càng ngày càng dễ chịu! Tuy Cúc vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưng ít nhất không còn nhìn hắn đầy chán ghét như xưa. Có những hôm hắn bận công việc về trễ thì còn thấy cơm canh dọn sẵn dưới lồng bàn. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng như dòng suối chảy mát lòng hắn.
Để bữa cơm tối đừng nhạt nhẽo chỉ toàn tiếng chén đũa thì thường lúc ăn cơm Cúc và Lâm Sang thường bật ti vi lên! Bỗng tầm mắt Cúc theo những bài hát mừng xuân nhìn lên rồi xem chăm chú! Cảnh người người đi siêu thị hay chợ Tết sắm sửa làm cô xém buông lơi cả chén cơm.
-Cuối tuần này anh đưa em đi mua đồ Tết về cho tía má nhé.
Cúc quay sang ngơ ngẩn nhìn Lâm Sang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhot-yeu/1522051/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.