Chiều xuống, Lâm Sang thật sự dẫn Cúc về nhà ba mẹ. Trên đường đi, hắn nắm chặt lấy tay cô, mỗi lần đi trên con đường đê lại chỉ cô cảnh bọn trẻ cưỡi trâu đang thong thả ra về, lâu lâu còn chỉ về phía chân trời nơi chim đang bay về tổ ấm, miệng luôn cười nhẹ nói về những chuyện ngày xưa. Đi đến gần ngôi nhà ngày xưa của mình Lâm Sang bỗng im lặng. Cúc thì từ đầu đến cuối đều lặng người.
Nếu là lúc trước hẳn cô cũng không đến nỗi nào sợ hãi hắn như bây giờ, còn bây giờ cô nhìn Lâm Sang chẳng khác gì một tên côn đồ, dã loại! Hắn đành tâm làm những chuyện không bằng cầm thú với cô!
Sau khi Cúc tỉnh dậy, đầu óc chưa kịp tỉnh táo đã nghe những lời như nước đá dội vào mặt: “Em biết rồi đó, theo nguyên tắc xưa nay thì khi nào nhà gái không có lý do mà từ hôn thì phải đền tiền sính lễ lại gấp hai, gấp ba lần. Gia đình em bây giờ trả lại nổi không?”
Hắn hỏi đúng! Gia đình cô bây giờ mỗi bữa cơm qua ngày còn khó chứ huống gì đền lại hắn một trăm triệu… Nên dù muốn dù không cô cũng đành cam chịu mà theo hắn lên Sài thành sống như vợ chồng thôi… Cúc nghẹn ngào muốn khóc!
Thấy cô gái bên cạnh cũng lặng người, Lâm Sang khẽ dừng lại, hắn kéo cằm cô lên mới thấy khóe mắt cô đỏ hoe. Cả cơ thể người con gái chỉ cao đến ngực hắn, dưới bóng chiều nhìn cô như trở lại năm đó hình dáng cô nữ sinh vì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhot-yeu/1522040/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.