Type: Phương Phương
Cố Anh Kiệt cứ nhìn điện thoại mà cười ngây ngốc, bà Cố không nhịn nổi nữa, cố ý nói: “A Kiệt gần đây con vẫn còn rất bận à, ăn cơm mà cũng bàn chuyện công việc? Hay là ra ngoài gọi điện thoại đi, nói xong rồi quay lại. Ngồi trên bàn ăn mà bấm điện thoại, không lịch sự chút nào”.
Cố Anh Kiệt còn chưa lên tiếng, người bạn thân của bà Cố đã vội giảng hòa: “Không sao, công việc quan trọng mà. Mọi người cũng là chỗ thân thiết, không cần khách sáo làm gì. A Kiệt cố gắng làm việc là chuyện tốt. Tuổi trẻ có tài, bà đúng là có phúc”.
Cố Anh Từ ngồi bên cạnh cười, Cố Anh Kiệt cũng vội nói: “Dạ phải, mẹ cháu có phúc, sinh được ba đứa con đều rất xuất sắc”.
Cố Anh Từ bật cười lớn, những người khác cũng bị chọc cười, bà Cố vừa cười vừa lườm con trai: “Da mặt cũng dày quá đó”.
Cố Anh Kiệt gắp thức ăn cho mẹ mình: “Nào, mẹ vất vả rồi, mẹ ăn đi”.
Bạn thân của bà Cố ngồi bên cạnh cười nói: “Đây không phải gọi là mặt dày, với người trẻ thì đây gọi là tự tin. Đình Đình nhà tôi cũng tại quá nhút nhát, suốt ngày chỉ thích trốn trong nhà nấu nướng, ở nhà chuyện trong chuyện ngoài đều là do nó lo hết, có những chuyện tôi nói để người làm làm cũng được, nó lại cứ thích tự mình ra tay. Tôi cũng rảnh rang rồi, chuyện trong nhà cứ giao cho nó, nhưng bạn bè nó ít quá cũng không hay, con gái mà, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhong-nheo-gap-da-tinh/2201497/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.