🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
La Ngọc An từng hái hoa ven đường ở ngoài viện, nhưng trước nay không nghĩ tới hái sơn trà đỏ trồng ngoài sân điện thờ. Bởi vì theo cô, đó là thứ thị thần thích, các thị nữ ngày thường quét tước sân, dâng hương, đều không chạm vào bụi sơn trà đỏ, La Ngọc An đương nhiên cũng không dám, kỳ thật cô là người rất nhát gan.
Nhưng mà, ở cái ngày bắt đầu lễ hội năm mới, cô nhận được một đóa hoa như vậy, trái tim cũng nhịn không được nhanh chóng nhảy lên hai cái. Dưới tiền đề thi thần là "Thần” này, đóa hoa xuất hiện đột ngột như vậy làm người ta kinh ngạc động dung.
Cô nâng đóa hoa lên, đi vào trước mặt thị thần, "Đây là ngài tặng cho ta sao?”
Thị thần mỉm cười nói với cô: "Đêm qua gió to tuyết lớn, đóa hoa này đón gió tuyết nở ra, thập phần mỹ lệ. Đáng tiếc không có cành lá che kín, vẫn bị cuồng phong bẻ gãy.”
La Ngọc An nghe hắn nói rơi vào tình cảnh kia. Đêm qua gió tuyết đan xen, thị thần ở trong tuyết ngắm hoa, nhìn thấy một đóa bị thối gãy, vì thể nhặt lên đặt ở trước mặt cô.
Thị thần là thần, ban đêm hắn cũng không nghỉ ngơi, đại bộ phận thời gian lẳng lặng ngồi ở trên thần đài, giống một tòa thần tượng chân chính vậy. Có phải vô số ngày đêm trước đây hắn đều một mình một người vượt qua như vậy không? hắn nhìn bao nhiêu năm hoa nở hoa rơi? Chỉ cần tưởng tượng như vậy liền cảm thấy thực tịch mịch. Bất quá tịch mịch có lẽ chỉ là nhân loại tự mình đa tình, có lẽ thần sẽ không cảm thấy như vậy.
Mặc kệ thể nào, hôm nay giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, La Ngọc An tự mình trộm mượn di động của một cô gái, ngồi ở trong một góc nhà ăn chơi trò chơi cho thị thần xem. Đúng, chơi cho thị thần xem. hắn đều không có hứng thú với các loại trò chơi mà bạn nhỏ hiện giờ yêu thích như luyến ái dưỡng thành, kinh doanh mạo hiểm vân vân, ngược lại rất thích loại trò chơi đơn giản nhất là rắn tham ăn này.
một con rắn nho nhỏ, từ ban đầu nuốt ăn quả bóng nhỏ, ăn càng nhiều, thân thể càng to càng dài, La Ngọc An ngồi đó chơi bao lâu, hắn có thể lắng lặng ở một bên nhìn bấy lâu. La Ngọc An cảm thấy hình như hắn nhìn đến say sưa, không biết có phải ảo giác của cô hay không.
Toàn bộ tháng giêng, để làm bắt đầu năm mới, các thị nữ mỗi ngày đều đưa tới bùa chú khắc bằng ngọc, thỉnh cầu thị thần phù hộ.
Trước kia La Ngọc An từng thấy hàng xóm và các đồng sự đi chùa miếu đạo quan thăm viếng, cầu đổi vận, cầu đào hoa, cầu sức khỏe vân vân, có đôi khi còn thỉnh phù về, nghe nói đều đã được phù phép. Những cái đó linh hay không La Ngọc An không biết, từ trước cô cũng không tin tưởng thứ này. Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy từ trong thân thể thị thần phân ra từng sợi tơ hồng thần nằm trên những ngọc bài đó, cô cảm thấy những thứ này được thị thần "phù phép”, khẳng định là hữu dụng.
Bên trong miệng ngọc bóng loáng màu xanh lục và màu trắng, dung nhập một tia màu đỏ tươi đẹp, tựa như vết máu ẩn hiện.

Các thị nữ mỗi ngày đưa ngọc tới, thu ngọc đi, tháng giêng qua đi, loại nghi thức phù hộ này mới hạ màn.
Hết tháng giêng, điện thờ một lần nữa an tĩnh lại, không còn tộc nhân Tân thị tới tế bái khẩn cầu, những cống phẩm bày đây điện thờ cũng được dọn đi hết, điện thờ quay về thanh lãnh yên tĩnh.
La Ngọc An cảm thấy, thị rất hình như có một chút biến hóa...... loại biến hóa không tốt lắm.
Ngày trước hắn khóa thân thể bên trong áo bào trắng to rộng, bình thường cũng không lộ ra, nhưng cho người ta cảm giác không có gì khác người thường, thân thể tứ chi đều có vẻ rất bình thường, hiện giờ, La Ngọc An cảm thấy thân hình hắn trở nên trống rỗng hơn. Lúc hắn trôi nổi ở trên mặt đất, vạt áo di động, phía dưới phảng phất không có thân thể.
La Ngọc An lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thị thần. Mấy tháng trôi qua, cô đã cố tình quên đi, đã nhớ không rõ lắm, chỉ có cảm xúc sợ hãi khi đối mặt với kinh dịi còn tàn lưu trong lòng.
Cô yên lặng quan sát, rất nhiều lần đều nhịn không được muốn kéo tay áo thị thần ra nhìn xem bên trong là tình huống gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Cô không hỏi ra nghi vấn, lại được các thị nữ đưa ra. Nhận thấy thị thần biến hóa không chỉ có một mình cô, làm thị nữ phụng dưỡng thị thần vài thập niên, hai lão thái thái cũng phá lệ mẫn cảm đối với trạng thái của thị thần.
"Thị thần, ngài lần này, nhanh như vậy đã tiến vào kỳ suy bại sao?”
"Hay là lúc trước tế phẩm xảy ra vấn đề, mới khiến ngài lần này suy bại sớm hơn.”
Hai thị nữ nói đến việc này, dị thường áy náy. Bản nhân tế phẩm ở một bên lắng nghe, cũng cảm thấy áy náy.

Thị nữ đi rồi, thị thần nhìn La Ngọc An, cười đến ôn hòa, "Vì sao nàng lại thấy áy láy? Áy láy vì không bị ta ăn sao?”
Vừa nhắc nhở như vậy, La Ngọc An mới phản ứng lại, đúng vậy, hình như cô không nên vì người khác không ăn mình mà cảm thấy áy náy a, rốt cuộc nghe vào tai cũng thật là quái gở.
.
"Nhưng mà... nếu lúc ấy không phải là tôi,mà là một phạm nhân tử hình khác, ngài có thể hấp thu ác, ngài sẽ không khó chịu như vậy.” La Ngọc An vừa nói vừa hoài nghi có phải mình bắt đầu tín ngưỡng thần minh hay không, quả thực biến thành tín đồ rồi.
Trước kia bác gái hàng xóm tin phật cũng như vậy, bà ấy cảm thấy Phật Tổ nói đều đúng, đại sự trong miếu nói cũng đúng, mỗi ngày nhớ dâng hương cho Phật Tổ, thường xuyên niệm kinh, thêm tiền công đức ...... Về sau rời khỏi nơi này, nếu tình huống cho phép, La Ngọc An cũng muốn cung thần tượng của thị thần, mỗi ngày đưa cống phẩm, dâng hương tụng kinh đều có thể, biểu đạt một chút tâm ý.
cô sinh ra loại suy nghĩ này, khẳng định chính là biến thành tín đồ của thị thần. Nếu là tín đồ, có loại cảm giác áy náy này thì cũng có thể lý giải.
La Ngọc An âm thầm gật gù với ý nghĩ của mình, lại nghe thấy thị thần nói: "Ta cũng không khó chịu."
"Sinh tử của người giống cây cỏ khô héo, thị thần nhìn như siêu thoát khỏi sinh tử, lại vẫn ở trong trang tuần hoàn vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Suy bại, ngủ say, sống lại...... Vô số lần, coi nó trở thành một quy luật, đương nhiên sẽ không sao, cũng không khó chịu.”
La Ngọc An nghe thể vẫn không thể tiêu tan áy náy, cẩn trọng hỏi hắn: "Về sau tôi có thể cung phụng ngài sao? Nếu không chê, đưa lên cho ngài chút cống phẩm hương nên còn có hoa tươi các thứ." Tựa như bác gái hàng xóm từ chùa miếu thỉnh bức tượng thần nhỏ về.
" Nàng muốn cung phụng ta?" Thị thần biểu tình có chút kỳ quái.
La Ngọc An: "không thể sao? Cũng phải, tôi không phải tộc nhân Tần thị, hẳn là không thể cung phụng ngài.” Cô có chút thất vọng, nhưng cũng có thể lý giải, dù sao cũng là thị thần mà không phải thần khác, thị thần là tồn tại tương đối đặc thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.