Bình minh, trời rạng sáng.
Tháng bảy, ngày mười lăm.
Trăng tròn còn treo ở chân trời còn có chút phiếm đỏ, hai thị nữ đầu tóc hoa râm cầm theo đèn lồng màu đỏ mở cửa viện ra, giống như những lần trước, chuẩn bị nghi thức ngày thị thần trọng sinh. Nhưng mà đập vào mi mắt không phải sân viện
Trống vắng, mà là sợi tơ máu đầy viện từ tối hôm qua vẫn chưa từng thay đổi.
“Cạch ––
Đèn lồng màu đỏ lăn xuống mặt đất, nhanh chóng cháy lên, dưới ánh lửa thiêu đốt, hai người già khuôn mặt cứng đờ trắng bệch, “Sao có thể!”
“Thị thần sao còn chưa bắt đầu ngủ say?”
Trong sân ba chỗ vết máu mười phần rõ ràng, ánh mắt hai người đảo qua liền thấy, nhưng dù thế nào cũng không thể tìm thấy chỗ dấu vết cuối cùng:
“ Không xong, lần này tế phẩm xảy ra vấn đề!”
“Sao lại xảy ra sơ sót như vậy!”
“Nhanh chóng gọi bọn họ đưa tế phẩm tới đây, không thể chậm trễ thời gian nữa!”
Trong hoảng loạn, cửa viện một lần nữa bị đóng lại. Lại không biết bao lâu cửa viện một lần nữa mở ra . Trốn tránh ở phía dưới hành lang qua khe hở tối tăm, La Ngọc An nghe thấy tiếng bước chân đang hỗn độn vang lên trên đỉnh đầu mình.
Tựa hồ có một người bị trói đặt ở trên hành lang, tiếng bước chân đưa người đến rời đi, tiếp theo là một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài.
La Ngọc An ôm lấy mình gắt gao cuộn tròn, mở to mắt, nhìn ánh nắng từ khe hở hành lang chiếu vào, còn có chất lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/226889/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.